Edit: An Dĩnh Hy
Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên nói chuyện rất lâu.
Thời điểm đưa Diệp Sơ Dương rơi lều trại Mạc Đình Xuyên trầm tư một chút nói: “ Dù sao vẫn là câu nói đó, nếu có vấn đề gì lập tức đến tìm tôi. Muốn diễn vở kịch gì, tôi đều có quyền phối hợp”.
Nếu không phải lo lắng cho Diệp Sơ Dương cùng Mạc Tử Nghiên, Mạc Đình Xuyên tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở chổ này.
Thành thật mà nói, anh là một thiếu tướng lại đến tham gia chương trình này, thật là đem cho tổ tiết mục không ít mặt mũi.
Buổi sáng ngày hôm sau, như thường lệ mang họ hướng về phía mặt trời mọc năm ki-lô-mét.
Tuy nhiên lần này mục đích của họ là một con sông.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy dòng sông này, Hà Hâm cùng một đám người đều hiện lên tâm trạng rất là tuyệt vọng.
Dù sao hiện tại bọn họ thấy cái gì mới mẻ đều sẽ cảm thấy nó nhất định có liên quan đến việc huấn luyện của mình. Hơn nữa còn cảm thấy cái huấn luyện này vô cùng có khả năng làm cho bọn họ sống không bằng chết.
Thường Tĩnh cùng đám người Hà Hâm đã ở bên nhau khá lâu. Về cơ bản họ đã đạt đến cảnh giới chỉ cần nhìn vào mắt nhau cũng biết trong lòng đối phương nghĩ gì.
Lúc này tự nhiên cũng là giống nhau.
“ Tôi tin rằng sau khi đến đây mọi người đều sẽ cảm thấy giác quan thứ sáu của mình thực sự hữu ích” tất nhiên cái gọi là giác quan thứ sáu này chỉ được phản ánh trong việc mọi người nghĩ đó là điều tốt hay điều xấu.
Trong trường hợp bình thường, nếu mọi người cảm thấy điều tiếp theo không tốt thì giác quan thứ sáu này là chính xác.
Cuối cùng những lời này Thường Tĩnh không có mặt mũi để nói ra, bằng không vô cùng có khả năng là sẽ bị đánh.
Tuy rằng nữa câu sau còn chưa kịp nói ra, nhưng mà đám người Hà Hâm đã rất muốn động thủ.
Mọi người nhìn chằm chằm con sông trước mặt, cuối cùng vẫn chỉ có thể đem ánh mắt mong đợi đặt trên người Mạc Đình Xuyên đang đứng trước mặt.
Mạc Đình Xuyên nhận thấy ánh mắt của mọi người, anh có vẻ có chút vô tội chớp chớp mắt: “ Nhìn ta làm gì?”
“ Báo cáo huấn luyện viên, chúng ta muốn biết, chờ đã không phải là muốn chúng ta đi bơi lội chứ?” Hà Hâm cùng Mạc Đình Xuyên nhìn nhau vài giây, cuối cùng vẫn là không nhịn được hỏi ra tiếng.
Đối với câu hỏi này, Mạc Đình Xuyên chỉ nhìn Hà Hâm mà mỉm cười.
Sau năm phút nghĩ ngơi đám người Diệp Sơ Dương xuống nước.
Võ trang vượt sông
Võ trang vượt sông là chỉ một người hoặc lập thành một đội mang theo trang bị vũ khí tiến hành vượt sông.
Tuy nhiên vì đối với đám người Diệp Sơ Dương đây là lần đầu tiên nên lần võ trang vượt sông này sẽ không khó khăn lắm và con sông trông cũng không tệ mấy.
Mọi người đặt súng sau gáy, giữ hai đầu trước sau của súng bằng cả hai tay, bắt đầu từ từ tiến về phía trước.
Nói chung, võ trang vượt sông đều dùng là kiểu bơi ếch hoặc bơi nghiêng, như vậy có lợi cho việc duy trì cơ thể cân bằng và quan sát chuyển động của mặt nước. Lúc đầu, mọi người rất nổ lực để thực hiện hạng mục huấn luyện võ trang vượt sông này.
Nhưng mà đám người Hà Hâm rốt cuộc vẫn không thuần thục, rất nhanh liền rơi vào cục diện bế tắc.
Mạc Tử Nghiên lắc đầu một cái, thở hổn hển: “ Thật sự mệt mỏi quá. Thiệt tình tôi cảm thấy hạng mục huấn luyện này không phù hợp với tôi”.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cong cong khoé miệng: “ Chị hãy đến bên Tô Dã kia đi. Em đảm bảo chị ngay lập tức sẽ cảm thấy không còn mệt mỏi”.
Sau khi kết thúc câu nói này, Diệp Sơ Dương thậm chí không cho Mạc Tử Nghiên thời gian để trả lời, từ từ di chuyển sang bên cạnh Thường Tĩnh và những người khác.
Mạc Tử Nghiên “......”
Nói sự thật, nếu Diệp Sơ Dương xuất hiện khi Mạc Tử Nghiên cùng Tô Dã vẫn chưa hoàn toàn ở bên nhau, thì cô nhất định phải trở thành người hỗ trợ tốt nhất và thành công nhất.
Ý của chị nhà là sẽ tác hợp cho Tử Nghiên tỷ tỷ cùng Tô Dã ca ca đấy...!