Edit: An Dĩnh Hy
Buổi chiều huấn luyện đối với một số người, cơ bản có thể nói là làm cho bọn họ cảm thấy tuyệt vọng. Nhưng trên thực tế, sự tuyệt vọng thật sự vẫn chưa đến.
Đám người Thường Tĩnh cũng thừa thời điểm tuyệt vọng chưa đến, cùng với đám người Diệp Sơ Dương cùng nhau làm ầm ĩ, pha trò.
Vào ban đêm, mấy người bọn họ ngồi trên ghế nhỏ vây quanh bên nhau.
Vương Quân Nhạc lúc này đã khôi phục, gần như không có chút khác biệt nào.
Mặc dù Ngân Tư Phỉ đổ lỗi cho Mạc Đình Xuyên là một người máu lạnh, nhưng thực tế sau khi Vương Quân Nhạc trở về lều trại, quân y lại chính là nước đường đỏ*
*Đường đỏ vốn được làm từ mía, có màu đỏ hoặc vàng do chưa được tinh luyện. Có tác dụng điều hoà kinh nguyệt, giảm đau bụng kinh cùng nhiều công dụng làm đẹp khác.
Đãi ngộ này quả thực không cần quá tốt.
Nói đến chuyện này, Ngân Tư Phỉ rõ ràng có vẻ hơi xấu hổ, cô đưa tay sờ lên mũi mình, nhỏ giọng thì thầm: “ Tôi cảm thấy có chút kì lạ, thực xin lỗi Mạc thiếu tướng”.
Nghe vậy, Thường Tĩnh cười cười: “ Tôi có thể hiểu rõ cảm giác của cô. Tuy rằng tôi không phải là cấp dưới của Mạc thiếu tướng nhưng cấp trên của tôi cùng Mạc thiếu tướng tính tình rất giống, hai người bọn họ đều là mẫu người nghiêm túc”.
“ Tôi nói nghiêm túc, là nghiêm túc ở trên sân huấn luyện, kỳ thực cũng là nghiêm khắc. Nhưng mà họ đối với chúng ta nghiêm khắc cũng chính là chịu trách nhiệm với chúng ta. Trong huấn luyện đối với cô nương tay, chờ lúc cô ra chiến trường cũng chính là tự đào cho cô một cái hố”*. Thường Tĩnh kéo kéo khoé miệng: “ Cho nên, tôi hy vọng mọi người có thể hiểu cho Mạc thiếu tướng một chút”.
*Câu này cũng giống như “ thao trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu” của Việt Nam mình á.
“ Huấn luyện viên Thường Tĩnh, chúng tôi hiểu ý của anh” một bên Ứng Soái gật gật đầu, cùng Hà Hâm nhìn nhau liếc mắt một cái. Lúc sau, trên khuôn mặt hai người đều nở nụ cười: “ Anh không cần phải lo lắng cho chúng tôi”.
Ứng Soái cùng Hà Hâm làm đại diện nói lên ý của mình, làm cho Ngân Tư Phỉ vốn lúc trước còn giận dỗi Mạc Đình Xuyên cũng muốn nói gì đó.
Cô nhỏ giọng nói: “ Tôi cũng biết thực sự là tôi vô cớ gây rối. Ban đầu, việc huấn luyện hôm nay hơi khó chấp nhận đối với tôi, sức chịu đựng về tâm lý cơ bản đã đạt đến giới hạn. Sau đó Vương Quân Nhạc ngất xỉu, Mạc thiếu tướng còn bắt chúng ta huấn luyện, tôi liền phát hoả”.
Sau đó cảm xúc bùng nổ.
Những người khác gật đầu. Tâm trạng của Ngân Tư Phỉ kỳ thực cũng rất dễ hiểu, vì vậy họ không còn nói bất cứ điều gì xung quanh vấn đề này.
Ban đêm, một nhóm người đã chìm vào giấc ngủ.
Diệp Sơ Dương ăn mặc gọn gàng mở cửa lều sau đó đi về phía một cái lều khác.
Mạc Đình Xuyên đã đợi sẵn ở bên trong.
Ngước mắt nhìn thấy Diệp Sơ Dương xuất hiện anh hướng đối phương nhướng mày, ngay sau đó duỗi tay chỉ chỉ cái ghế trước mắt: “ Ngồi đi, đừng khách khí*”.
Diệp Sơ Dương: “ Tôi khách khí với ai, cũng sẽ không khách khí với anh”.
*Khách khí: tỏ ra giữ gìn, dè dặt, không thoải mái, tự nhiên trong hành động hoặc cách cư xử - theo Wiktionary tiếng việt.
Nghe câu này một cách thẳng thừng, Mạc Đình Xuyên trong mắt tràn đầy ý cười, anh đem tập hồ sơ đã được chuẩn bị tốt giao cho Diệp Sơ Dương: “ Viên đạn lúc trước làm cậu bị xước, chủ nhân của nó ở mặt trên”.
Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn về phía tư liệu. Thời điểm thấy rõ ràng mặt người ở trên, ánh mắt của cô chợt loé lên một chút.
Cô đặt thông tin sang một bên, những ngón tay khúc khởi gõ vang lên bàn.
Nhìn thấy phản ứng này của Diệp Sơ Dương, Mạc Đình Xuyên kéo kéo khoé miệng: “ Chỉ biết bên trong khẩu súng là đạn thật, còn người đứng phía sau có phải người này hay không còn chưa biết được”.
“ Tôi hiểu ý anh” Diệp Sơ Dương gật đầu, “ Chúng ta tạm thời không biết rõ ràng đối phương muốn gì, nếu đối phương quả thật muốn xuống tay đối với tôi phỏng chừng kế tiếp sẽ có hành động”.
“ Đúng thế, cậu là một người đặc biệt. Vì vậy, hãy cẩn thận” khi Mạc Đình Xuyên nói câu này anh thập phần bất lực véo véo ấn đường.