Editor: An Dĩnh Hy
Diệp Sơ Dương: “.....”
Cô đã sớm biết là sẽ như thế này mà.
Trong cơn tuyệt vọng, Diệp Sơ Dương nhận lấy microphone từ tay Mạc Tử Nghiên, sau đó đưa lên tai mình, gọi một tiếng: “ ông nội”
Nghe giọng nói quen thuộc Diệp lão gia hừ lạnh một tiếng: “ không phải là đi vào nhà vệ sinh sao? Nhanh như vậy đã trở lại rồi”.
Diệp Sơ Dương: “ ông nội, người đừng nghe Mạc Tử Nghiên nói lung tung, cháu không có việc gì tại sao lại vào nhà vệ sinh chứ, cũng đâu phải là thận không tốt. Đúng rồi, ông nội người tìm cháu có chuyện gì sao?”
Nếu nói Diệp Sơ Dương ở trước mặt mọi người mấy ngày qua ăn nói như một con hồ ly thì bây giờ đích thị là một con cừu non.
Ngoan đến độ không thể ngoan hơn.
Ánh mắt mọi người dừng lại trên người Diệp Sơ Dương. Ở bên cạnh Thường Tĩnh cũng không khỏi ngạc nhiên chớp chớp mắt.
Anh ta cũng biết trình độ hung thần của Diệp Sơ Dương. Lúc này đúng thật là có điểm nhìn không quen mắt.
Suy nghĩ của mọi người đương nhiên là Diệp Sơ Dương không biết. Cô vẫn là ngoan ngoãn nghe Diệp lao gia giáo huấn.
Cái gì mà không được mang thêm phiền toái cho Mạc đình xuyên.
Không được ở quân khu làm bậy.
Và vân vân...
Vấn đề này, mặc dù Diệp Sơ Dương không hiểu ý tứ trong câu đừng làm bậy của Diệp lão gia là gì. Nhưng cô vẫn như cũ cái gì cũng nghe theo.
Mười phút sau, Diệp Sơ Dương cúp điện thoại với gương mặt mang nét phức tạp.
Mấy người ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của cô đều không thể nhịn được cười: “ thôi bỏ đi, tôi thấy rằng lão gia nhà cậu rất đáng yêu”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương bất đắc dĩ cong cong khoé miệng: “ đúng vậy, rõ ràng là quan tâm muốn chết, một hai lại biểu hiện ra ngoài bộ dáng ghét bỏ ta”. Vừa nói Diệp Sơ Dương vừa xua xua tay.
Diệp Sơ Dương là một người dễ nhìn. Tự nhiên cũng biết Diệp lão gia đối với đứa cháu đích tôn như Diệp Sơ Dương rốt cuộc có bao nhiêu yêu thích.
Chẳng qua là ngày thường trong lời nói đều mang ý ghét bỏ cô.
Nhưng nếu thật sự phải lựa chọn giữa Diệp Sơ Dương, Diệp hành nhiên và Diệp Tu Bạch thì Diệp lão gia sẽ lựa chọn cháu trai của mình. Điểm này thì không có gì để nghi ngờ.
Thường Tĩnh nhìn Diệp Sơ Dương, trầm tư một lúc sau tiếp tục hỏi: “ Diệp Sơ Dương, cậu còn điện thoại cho ai không phải sao?”
Theo lý mà nói, cuộc điện thoại vừa rồi là của Mạc Tử Nghiên, Diệp Sơ Dương chỉ là xen vào một lúc. Cho nên Diệp Sơ Dương vẫn còn một lượt để gọi điện thoại.
Tất nhiên là có cơ hội nhưng nếu Diệp Sơ Dương từ chối thì đó lại là một vấn đề khác.
Nghe Thường Tĩnh nói vậy, Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, trầm tư một lúc hỏi: “ tôi có thể gọi điện thoại ra nước ngoài không?”
“Tất nhiên là được”
“Ồ”
Nếu Thường Tĩnh đã noi như vậy, Diệp Sơ Dương cũng không ngượng ngùng xoắn xít. Cô lại nhấc điện thoại lên và bấm một số điện thoại rất quen thuộc, rồi đợi bên kia kết nối.
Ở bên cạnh, Mạc Tử Nghiên mỉm cười nhìn chằm chằm vào người bạn tốt của mình đang gọi điện thoại.
Vừa thấy biểu cảm này của Diệp Sơ Dương, Mạc Tử Nghiên liền biết là gọi cho ai.
Chậc chậc chậc.
Là phụ nữ.
Dưới cái nhìn của Mạc Tử Nghiên, điện thoại của Diệp Sơ Dương cũng được chuyển qua.
Chỉ là khi giọng nói đàu tiên vang lên, khoé miệng Diệp Sơ Dương không nhịn được khẽ run rẩy một chút. Cô không nói nên lời: “ Lục nhị gia, sao lại là anh?”
Cô vừa nói xong, Mạc Tử Nghiên lập tức cười phun.
Vừa rồi còn nói xấu tên Lục Cảnh Hành, bây giờ hắn liền xuất hiện.