Edit: Phạm Huyền
Có điều, chuyện Diệp Sơ Dương và Hà Hâm có giao tình tốt với nhau không còn là bí mật gì trong giới nữa.
Theo những lời mà bạn bè thân thiết trong giới của Diệp Sơ Dương kể lại thì, mặc dù cô là đại thiếu gia của một gia tộc quyền quý, nhưng cô không hề tỏ ra kiêu ngạo gì. Đặc biệt là, sau khi hiểu rõ về nhau hơn, đùa vui như thế nào cũng chẳng thành vấn đề.
Dưới sự giúp đỡ của tất cả mọi người, sáu người bọn họ cuối cùng cũng đến được đích cuối cùng.
Tô Dã và hai vị huấn luyện viên đứng ở vị trí trọng tâm, từ trên cao nhìn xuống đám người gần như đã xụi bại trên mặt đất, Thường Tịnh và Bành Quảng Tuyển trơ mắt đứng nhìn một người phụ nữ giơ chân đạp một cú ngay cẳng chân của Tô Dã trong lúc mọi người không chú ý đến.
Thường Tịnh và Bành Quảng Tuyên trầm ngâm hai giây, sau đó lẳng lặng đưa mắt nhìn về phía của Tô Dã.
Chỉ thấy tia bất lực hiện lên trong ánh mắt của cậu ta.
Thường Tịnh: “…”
Bành Quảng Tuyên: “…”
Cảm thấy hình như đã biết được chuyện gì đó động trời lắm.
Sau khi đám người Diệp Sơ Dương nghỉ ngơi được chừng năm phút thì Thương Tịnh mới lên tiếng với vẻ mặt không cảm xúc: “Cảm thấy như thế nào? Cô nói trước đi.”
Đoạn nói, Thường Tịnh hất cằm với Ngân Tư Phi.
Tuy Ngân Tư Phi đã nghỉ ngơi được năm phút, nhưng vẫn chưa thể bình phục trở lại, lúc này mới đưa mắt nhìn huấn luyện viên trước mặt, rồi chớp mắt, sau đó lên giọng dè dặt: “Tôi cảm thấy mười vòng lúc nãy là đang rèn luyện nghị lực của chúng tôi, tôi thấy rất tuyệt.”
Nghe vậy, Thường Tịnh nhướng mày với cô ấy tỏ ý không hiểu, sau đó quay sang những người khác.
Vương Quân Lạc: “Mặc dù quá trình tập luyện rất mệt, nhưng kết quả thu về lại rất tốt.”
Ưng Soái: “Còn được, còn chịu được.”
Hà Hâm: “Rèn luyện cho chúng tôi, lại còn thúc đẩy chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau, rất tốt.”
Thường Tịnh khẽ gật đầu sau khi nghe thấy mấy câu trả lời vô cùng khách sáo của bọn họ, sau đó đưa mắt nhìn về phía Mạc Tử Nghiên. Có thể thấy, lúc này Mạc Tử Nghiên vẫn còn chưa ổn định trở lại, cả người uể oải dựa vào người Diệp Sơ Dương liếc Thường Tịnh một cái rồi nói với giọng điệu yếu ớt: “Huấn luyện viên, anh nhìn bộ dạng lúc này của tôi thì anh đã biết tôi cảm thấy ra làm sao rồi đấy!”
“Phụt!”
Mạc Tử Nghiên vừa dứt lời, lập tức khiến cho những người khác không thể không bật cười.
Thường Tịnh: “Cô cũng khá là thành thật đấy, vậy còn cậu thì sao?” Vừa nói đến ba chữ cuối, Thường Tịnh bèn di chuyển ánh mắt sang Diệp Sơ Dương.
Nói thật thì Thường Tịnh cũng có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Diệp Sơ Dương.
Ngay lúc đầu, vừa nhìn thấy Diệp Sơ Dương, anh ta chỉ cảm thấy thiếu niên này dường như quá mỏng manh, chắc sẽ không chịu nổi khoá huấn luyện ở đây.
Đến lúc đó sợ rằng sẽ trở thành gánh nặng như những người khác thôi.
Kết quả không thể ngờ được, chạy mười vòng, lại còn dắt theo một người chạy cùng, cũng không khiến cho cậu thay đổi sắc mặt quá nhiều.
Sao lại không khiến anh ta kinh ngạc kia chứ?
Thường Tịnh cứ nhìn Diệp Sơ Dương như vậy, Diệp Sơ Dương chớp mắt lại, câu trả lời có vẻ như rất nghiêm túc: “Huấn luyện viên nhìn bộ dạng hiện tại của tôi, chắc cũng biết thực ra mười vòng này cũng không là gì với tôi rồi.”
Tất cả mọi người: “…”
Chết tiệt.
Lợi hại tới vậy sao?
Mạc Tử Nghiên gắng gượng vịn lấy cánh tay của Diệp Sơ Dương để mà đứng lên, sau đó thầm nghĩ bụng với vẻ mặt không biến sắc.