Khi Kha Thanh nghe thấy tin này, đương nhiên là không muốn dừng.
Chuyện này rõ ràng có gì đó bất hợp lý, mà tên hung thủ này hiển nhiên cũng rất kỳ lạ.
Nhưng cấp trên đã nói như vậy, bản thân hắn có thể lén lút điều tra thêm cũng không sao, chỉ là không thể lại liên lụy tới Diệp Sơ Dương.
Bằng không đến lúc đó Diệp Sơ Dương xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này hắn gánh không nổi.
Sau khi Diệp Sơ Dương được Kha Thanh báo cho, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là lên tiếng, sau đó liền cúp điện thoại.
Diệp Sơ Dương luôn luôn là người không thích chuyện bao đồng.
Nếu như bản thân Kha Thanh đã nói như vậy, vậy thì cô đương nhiên cũng không cần nhúng chân vào.
*
Buổi tối, cửa phòng chung cư Diệp Sơ Dương bị ai đó gõ cửa.
Cô vừa tiến lên mở cửa liền thấy Hà Dương đang đứng bên ngoài cửa.
Hà Dương thấy Diệp Sơ Dương ra tới, tức khắc cười cười gật gật đầu với Diệp Sơ Dương, sau đó nói “Diệp tiên sinh, lúc trước tôi có mượn cậu lọ nước tương, đây là quà cảm ơn.”
Vừa nói, Hà Dương vừa đem đồ trong tay giao cho Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy con thú nhồi bông nho nhỏ trong tay, lập tức thấy bất đắc dĩ.
Cô nhướng mày cao, tuy không nói gì, nhưng trên mặt cùng ánh mắt để lộ ra thần sắc hiển nhiên đã hiểu!
Cô cảm thấy rất tò mò, người đàn ông này sắp 30 rồi mà lại còn thích chơi mấy thứ này ư, còn đưa để cảm ơn cô nữa?
Diệp Sơ Dương ngước mắt nhìn hắn.
Thấy vậy, Hà Dương dường như cũng biết ánh mắt Diệp Sơ Dương là ý gì.
Hắn có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi mình, sau đó mới nhỏ giọng nói, “Kỳ thực con thú bông này là chính tay tôi làm. Tôi ngày thương rất thích là thú nhồi bông bằng thủ công. Sau đó, tôi nhận ra là thật sự không biết nên tặng cậu cái gì để cảm ơn, nên liền chọn một cái để tặng cậu.”
Những lời này đại khái biểu thị ý tứ tình trọng lễ khinh.
Diệp Sơ Dương cũng không phải chưa từng được người khác tặng quà, nhưng cái trước mắt này làm cô cảm thấy thật quái lạ. Có thể là vì tên luật sư tinh anh Hà Dương này thực sự thích diễn trò.
Cuối cùng, Diệp Sơ Dương vẫn là tiếp nhận.
Cô cười cười với Hà Dương, “Cảm ơn thú bông của anh. Tôi vào trước đây.”
“Được.”
*
Sau một tuần, Diệp Sơ Dương thu dọn hành lý, ngồi trong xe đưa rước.
Trong lúc đó, Đoàn Kiệt vẫn luôn ồn ào.
“Cửu Thiếu, tôi đã được Lưu Tỷ cố vấn. Nói là không nên mang nhiều đồ, bằng không đến lúc đó vẫn là bị tịch thu. Ví dụ như những đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da này.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhàn nhàn liếc anh ta một cái, mặt cạn lời nói “Tôi chỉ có mang theo quần áo để tắm rửa thôi.”
Diệp Sơ Dương vốn dĩ là da dẻ đều đẹp, hơn nữa cũng không phải một tên ngốc mà lại mang theo đồ trang điểm.
Mà có lẽ cũng không chỉ có mình cô, mà những người khác có khi cũng không mang theo.
Mà trong nơi tổ chức gameshow <Ta là quân nhân> cũng có quy định không được mang thêm những vật phẩm nào khác.
Đoàn Kiệt sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói thì tỏ ra hơi kinh ngạc, “Cửu Thiếu, cậu tự giác thế này, tôi cảm thấy thật mát mắt.” Vừa nói, anh vừa nghĩ tới cái gì, “Nói qua cũng phải nói lại, thời tiết hiện tại đúng là nắng nóng muốn chết, cậu vẫn là nên cẩn thận kẻo dễ bị cảm nắng. Cửu Thiếu, nếu như cậu không chịu được thì liền đến nói với huấn luyện viên nhé, nếu không để thân thể bị đau thì không tốt đâu.”
Trước mặt Diệp Sơ Dương khắc sâu hình ảnh Đoàn Kiệt với tính cách nói năng lảm nhảm của mình.
Dù sao, nhiều lời thì cũng nhiều lời rồi, nói hết mọi thứ tỉ mỉ thì cũng đã nói.
Chính là lo lắng cho Diệp Sơ Dương.