Diệp Sơ Dương xác định muốn tham gia tiết mục "Tôi là quân nhân" không bao lâu, tin tức ngầm này liền truyền ra.
Bất quá, tuy rằng rất nhiều dân mạng cùng với fans chờ mong, thảo luận, nhưng là bọn họ cũng biết trước khi Diệp Sơ Dương cùng với đại diện của Diệp Sơ Dương xác minh chính xác, hết thảy đều chỉ là tùy ý nói mà thôi.
Nhưng thật ra Mạc Tử Nghiên, nghe đến Diệp Sơ Dương cũng tham gia tiết mục sau, có vẻ dị thường hưng phấn.
Đối với chuyện này, Diệp Sơ Dương chỉ là trợn trắng mắt.
Cô đi hoặc là ăn cẩu lương, hoặc là quấy rầy người ta phát cẩu lương. Dựa theo tính tình của Diệp Sơ Dương, khẳng định là lựa chọn vế sau. Đến lúc đó Mạc Tử Nghiên khóc cũng khóc không ra nước mắt.
*
Diễn 《 Khúc chung người chưa tán 》, Diệp Sơ Dương quay mất một tháng thời gian, chờ đến thời điểm cô đầy người thảm thương trở lại chung cư, Diệp Tu Bạch gia hỏa này lại đi gặp cơ hữu tốt.
Diệp Sơ Dương nghĩ, đại khái là sự tình an bài cho Lục Cảnh Hành phát sóng trực tiếp (ăn tường).
Nếu là loại tình huống này, cô một chút ý kiến đều không có.
Rốt cuộc lúc trước Lục Cảnh Hành nói trên thế giới tuyệt đối không có người phụ nữ nào giống cô như vậy còn bị cô chặt chẽ ghi tạc trong tai.
Đoạn Kiệt đem Diệp Sơ Dương đưa đến trước chung cư, nhỏ giọng công đạo, “Hai ngày trước cái fan cuồng kia hình như đã từ sở câu lưu ra, cho nên thời điểm buổi tối cậu ngủ để ý một chút. Đừng để đến lúc đó vừa mở mắt liền phát hiện một người đứng ở đầu giường cậu cười.”
Diệp Sơ Dương: “……”
Vốn đang không khẩn trương lắm, nhưng là hiện tại vừa nghe Đoạn Kiệt nói lời này, lá gan Diệp Sơ Dương có lớn đến mức cái gì cũng đều không sợ thế nhưng theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
Cái này mẹ nó liền rất xấu hổ.
Cô mặt không biểu tình gật gật đầu, nghĩ nghĩ vẫn là nói để Đoạn Kiệt an tâm một chút, “Yên tâm đi, tuy rằng chú út tôi xuất ngoại, nhưng là Túc Nhất còn ở ngay cạnh. Không cần lo lắng.”
Lúc cô bị fan cuồng gọi điện thoại, Túc Nhất biết, Diệp Tu Bạch tự nhiên cũng biết.
Tuy rằng lúc ấy người đàn ông nào đó giống như không biểu hiện ra ngoài cái gì, nhưng là có tức giận hay không, Diệp Sơ Dương vẫn là nhìn đến rõ ràng.
Cho nên, từ sau mặc kệ Diệp Sơ Dương xuất hiện ở nơi nào, bên người vẫn luôn có Túc Nhất đi theo.
Quả nhiên, nghe đến Diệp Sơ Dương nói sau, Đoạn Kiệt lập tức liền thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng hắn cũng không biết Túc Nhất rốt cuộc lợi hại như thế nào, nhưng là có thể đi theo bên người Diệp Tu Bạch, tuyệt đối không phải là phế vật.
Hắn tin tưởng, Diệp Cửu thiếu dưới sự bảo hộ của Túc Nhất, tất nhiên là không xảy ra vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Đoạn Kiệt cũng không tiếp tục đứng ở cổng chung cư của Diệp Sơ Dương nữa, lại lần nữa nói Diệp Sơ Dương cẩn thận, liền rời đi.
Diệp Sơ Dương vừa định xoay người trở lại phòng, kết quả phía sau vang lên một đạo tiếng bước chân.
Cô quay đầu, nhìn đến Hà Dương đối diện cô đang tươi cười thập phần sáng lạn, nhưng ngay sau đó nụ cười này liền trở nên thập phần co quắp. Người đàn ông trẻ tuổi hình như có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó nhỏ giọng hỏi, “Cái kia, Diệp tiên sinh, ngài có thể cho tôi mượn một đồ vật không?”
“Anh muốn mượn cái gì?” Diệp Sơ Dương nhướng mày hỏi.
“Nước tương.” Nói xong, Hà Dương trên mặt co quắp càng thêm rõ ràng.
Thực hiển nhiên, hắn là cảm thấy ngượng ngùng.
Bất quá, mượn hàng xóm nước tương thật sự không phải là đại sự gì, Diệp Sơ Dương biểu hiện thập phần bình tĩnh.
Cô đối với người đàn ông gật gật đầu, cười nói,
“Chờ một lát.”
“Tốt tốt, cảm ơn Diệp tiên sinh.”
Một phút đồng hồ sau, Hà Dương cảm thấy mỹ mãn cầm nước tương vừa mượn rời đi.