Editor: Nho Mỹ.
Sau nửa tiếng, Diệp Sơ Dương về tới phòng ngủ.
Tạm thời Diệp Tu Bạch còn ở lại công ty, mà cô vừa mới nói chuyện ở ngoài cửa gần hai mươi phút với một người đàn ông tên là Hà Dương.
Người hàng xóm này thật sự là có chút lắm lời.
Nhưng mà Diệp Sơ Dương cũng chắc thực là lấy được một ít tin tức từ trong đó.
Người đàn ông tên là Hà Dương này, năm nay hai mươi sáu tuổi, nghề nghiệp là luật sư. Mới từ nước ngoài về từ hai ngày trước, bây giờ sống ở đây.
A. Đối.
Nghe bảo còn là con lai.
Diệp Sơ Dương nhướng mày, cũng không để ý.
Buổi sáng ngày hôm sau, Đoạn Kiệt đi vào chung cư đón Diệp Sơ Dương. Người đằng sau miệng ngậm bánh bao đi ra cửa lớn chung cư, kết quả lại vừa lúc thấy Hà Dương ở cửa nghiêng đối diện đi ra.
Lúc Hà Dương nhìn thấy Diệp Sơ Dương rõ là có chút ngoài ý muốn, nhưng ngay sau đó hắn lại cười gật đầu với Diệp Sơ Dương: "Diệp tiên sinh, cậu cũng đi làm sao?"
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lười biếng lên tiếng, sau khi nói một câu "hẹn gặp lại" thì rời đi.
Ngồi ở trong xe bảo mẫu, Đoạn Kiệt đang lải nhải nói hôm nay có phần quay phim, Diệp Sơ Dương trầm tư một lúc cuối cùng vẫn chọn đem sự việc xảy ra ngày hôm qua nói cho Đoạn Kiệt.
Vốn là đang nói rất mãnh liệt ngay đoạn hay, sau khi người đại diện đột nhiên nghe chuyện như thế, sắc mặt lập tức thay đổi: "Diệp Sơ Dương, fan cuồng này có thể nghỉ ngơi một chút hay không. Mẹ nó mỗi ngày nhìn chằm chằm minh tinh là có ý gì?"
Đoạn Kiệt làm người đại diện nhiều năm như vậy, gặp fan cuồng không nói hơn một nghìn cũng trên trăm. Đương nhiên, những fan cuồng cũng không có quan hệ gì với bản thân hắn, thứ bọn họ nhìn chăm chú cũng chỉ là cấp dưới của hắn là nghệ sĩ mà thôi.
Vốn cho là dựa vào thân phận của Diệp Sơ Dương, dám làm người yêu sẽ không có, nhưng thật hiển nhiên, thật sự là hắn xem thường mấy vị fan cuồng.
Đoạn Kiệt duỗi tay nhấn ấn đường, hỏi: "Ngoại trừ gọi điện thoại cho cậu còn nói cái gì nữa không? Di động có ghi âm lại chứ?"
"Có." Diệp Sơ Dương đưa điện thoại di động cho Đoạn Kiệt, sau đó hắn mở đoạn ghi âm kia ra.
Sau khi nghe xong, hắn lại thở dài một hơi: "Còn được, tình huống này còn có thể cứu vãn được một chút, tôi sẽ xử lí tốt, Diệp Cửu thiếu cậu không cần lo."
"Nhưng mà nói lại, may là Diệp Cửu thiếu cậu ở lại trong vườn, phỏng chừng nhà của cậu cũng bị lục tung thêm mấy lần."
Lúc nói xong mấy chữ cuối cùng, lời nói với giọng điệu của Đoạn Kiệt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Sau đó, ánh mắt Diệp Sơ Dương có mấy phần nghi ngờ, Đoạn Kiệt giải thích: "Fan cuồng thật sự rẩt đáng sợ. Lúc trước trong giới cũng có mấy fan cuồng chạy tới nhà nghệ sĩ trộm quần lót của người ta, cuối cùng đem lên mạng bán đấu giá. Có cả cửa phòng tắm nghệ sĩ bị mở ra, fan cuồng vào được."
Diệp Sơ Dương: "..."
Tuy rằng thời gian Diệp Sơ Dương ở trong giới cũng đã lâu, tuy cũng biết cái gì gọi là fan cuồng, nhưng mà thật sự không nghĩ tới đầu năm nay bây giờ "fan" lập tức không thể kiêu ngạo xưng là fan cuồng như vậy sao?
"Diệp Cửu thiếu, cậu còn không nói chuyện này với Diệp Tam gia đi? Đợi chút nữa tôi với Túc Nhất tiên sinh cũng nói một tiếng, không phải chuyện bé xé ra to, nhưng tóm lại vẫn là cẩn thận một chút thì tốt hơn."
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương tất nhiên cũng không từ chối.
Sau khi đã biết chuyện nào đó, Diệp Sơ Dương cảm thấy mình vẫn là hơi ngoan ngoãn nghe lời. Bằng không, đến lúc chuyện gì xảy ra, thật đúng là đoán không được.
"Trước không nói cái này. Tôi nghe nói hôm qua anh tìm cho tôi một tiết mục?" Diệp Sơ Dương chợt nâng mày hỏi, ánh mắt cô dừng ở trên người Đoạn Kiệt, quả nhiên thấy Đoạn Kiệt ha ha cười một tiếng.