Diệp Sơ Dương nhìn dãy số này, trong đầu nghĩ nghĩ một cái, cuối cùng đưa ra kết luận.
Dãy số này xác thật là chưa thấy qua.
Nhưng mà, vì phòng ngừa có chuyện gì đột xuất, cô vẫn là bấm nghe.
“Xin chào.” Diệp Sơ Dương bấm nút nghe, híp mắt nói.
Hai chữ rơi xuống, bên tai lại chưa truyền đến âm thanh gì, cũng chính lúc Diệp Sơ Dương chuẩn bị cúp điện thoại, bên tai cô bỗng nhiên vang lên một giọng nữ.
“Công Tử.”
Diệp Sơ Dương vừa chợt nghe hai chữ này liền cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Những người quen biết cô đều gọi cô là Diệp Tử, hoặc là Diệp Sơ Dương, hoặc kêu Diệp Cửu thiếu. Mà người xưng hô với cô là “công tử” ngoài các fan ra sợ là không có ai khác.
Nghĩ nghĩ, ánh mắt Diệp Sơ Dương lập lòe một chút, trực tiếp mở miệng dò hỏi, “Bạn là ai?”
“Tôi là fan của cậu.”
“Vậy sao bạn lại biết số điện thoại di động của tôi?” Diệp Sơ Dương từ trong thang máy bước ra ngoài, cũng chưa đi vào phòng, chỉ là thần sắc nhàn nhạt dựa lên vách tường.
Đối với người điện thoại tới tự xưng là fans của cô, Diệp Sơ Dương vẫn bình tĩnh.
Cô nghĩ, cô đại khái cũng biết mình rốt cuộc gặp gỡ dạng người nào.
Đang suy nghĩ, người ở đầu dây bên kia lại mở miệng: "Muốn biết là biết à. Diệp công tử, chiều hôm qua tôi còn thấy cậu với chú út đi về vườn cùng nhau. Người đó chắc là chú của cậu, dù sao thì lớn lên rất đẹp trai như vậy."
"Ghi âm hả?" Diệp Sơ Dương không trả lời câu hỏi của đối phương, hỏi.
Nghe vậy, bên kia truyền tới một tiếng cười, lại nói ngay: "Tất nhiên rồi, đến lúc đó, tôi có thể khoe khoang tôi được nói chuyện với cậu rồi. A, nếu không phải bảo an quá khắt khe, nói không chừng công tử có thể gặp tôi một lần ở trong phòng của cậu."
Lời của đối phương càng nói càng quá đáng, làm cho người ta nghe xong chỉ cảm thấy sởn hết cả da gà.
Diệp Sơ Dương hạ mắt, nhàn nhạt lên tiềng "Vậy cậu không có khả năng có cơ hội này. Còn nữa, cậu biết cậu làm như thế là sai sao? Hành vi rình coi linh tinh tuy không kết thành phạm tội, nhưng cũng trốn không thoát được dạy dỗ một phen."
"Tôi biết. Nhưng tôi không ngại, còn không phải là vào đồn công an ở vài ngày thôi sao. Haizz, thời gian không còn sớm nữa, công tử làm việc một ngày cũng mệt rồi đi? Ngủ ngon nha!"
Dứt lời, người nọ không chờ Diệp Sơ Dương nói gì, cúp máy.
Diệp Sơ Dương nhìn di động, ánh mắt hơi trầm xuống.
Chậc!
Fan cuồng!
Cô cười nhạo một tiếng, đứng thẳng cơ thể đang muốn xoay người đến công viên, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng nói vang lên: "Tiên sinh. Cậu là hộ gia đình ở đây à?"
Giọng nói phát ra, Diệp Sơ Dương cũng thấy rõ người ở dưới ánh đèn.
Là một người đàn ông trẻ hơn hai mươi tuổi.
Đôi mắt dài, sống mũi cao, hình dạng khuôn mặt thoạt nhìn rất thâm thúy, đó là một đôi mắt màu xanh nhạt nhìn thoáng qua rất đẹp.
Ánh mắt Diệp Sơ Dương nhìn thoáng qua chung cư bên trái lúc nãy, lập tức hiểu, cô gật đầu cười nhẹ với người đàn ông kia: "Đúng, tôi là hộ gia đình ở đây. Vị tiên sinh đây là mới chuyển đến sao?"
Trong vườn mỗi một tầng đều có bốn hộ gia đình.
Lúc trước ở đây cũng chỉ có hai người Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, hai phòng còn lại đều trống.
Bây giờ Diệp Sơ Dương thấy chỗ đối phương đứng đúng là ở cửa hai phòng còn lại, tất nhiên cũng đoán được.
Sau khi người đàn ông kia nghe Diệp Sơ Dương nói, lập tức gật đầu cười: "Ừm, tôi tên là Hà Dương."