Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 104




Thân quen từ khi nào à?

Có thể bắt đầu từ khi Diệp Sơ Dương ra đời.

Ôn Phi Vũ sờ sờ chiếc cằm của mình, nói từng chữ chậm rãi, "Chú và cháu, đương nhiên phải thân quen rồi."

"Con nói gì?" Ôn Trường Đông nghe lời nói của con trai, thậm chí chưa kịp phản ứng trở lại. Thần sắc của ông dường như có chút trì trệ, khiến Ôn Phi Vũ ở bên cạnh lắc đầu lia lịa.

Không xong rồi, sức chịu đựng của ba có phải hơi kém cỏi không?

Vì vậy, chàng trai trẻ liền bá cổ đối phương, nhẹ giọng bảo, "Ba, sau khi con nói cho ba biết, ba phải đứng vững, đừng ngã nhé! Nếu không thì mặt mũi của nhà họ Ôn chúng ta sụp đổ nghiêm trọng đó." Ngập ngừng đôi lát, anh cười hi hi tiếp tục câu chuyện: "Diệp đại sư chính là Cửu thiếu của Diệp Thị, người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Diệp đó."

"Cửu thiếu của nhà họ Diệp?" Giọng điệu của Ôn Trường Đông thể hiện rõ việc không dám tưởng tượng.

Cho nên, ông đã tìm người thừa kế của nhà họ Diệp đi coi phong thuỷ cho công ty mình?

Không biết tại sao, Ôn Trường Đông bỗng có chút hoảng sợ.

"Đúng vậy, cho nên, lúc đó ba gửi phong bì hơi bị ít đó." Ôn Phi Vũ nhún vai với đối phương, mặt đầy ý xấu, "Sao nào, có phải đang có cảm giác đặc biệt vinh hạnh không?"

Có sao?

Đương nhiên là có rồi.

Đặc biệt là Ôn Phi Vũ.

Cho dù hiện giờ nhà họ Ôn miễn cưỡng được xem là một đại gia tộc. Cũng có địa vị ở đế đô, nhưng so với nhà họ Diệp vẫn thì vẫn còn thua xa.

Và Cửu thiếu của nhà họ Diệp chưa được ai biết đến lại có quan hệ với nhà họ Ôn của bọn họ.

Quả thật rất vinh hạnh.

Ôn Phi Vũ nghĩ xong, nhịn không được than thở một tiếng…

Anh ta quả thật là mèo mù vớ phải cá rán.

Vào lúc Ôn Phi Vũ còn đắm mình than thở, Ôn Trường Đông đã thoát khỏi sự chấn động, bình tĩnh trở lại.

Ông dõi nhìn thanh niên ở phía không xa, bất chợt nheo mắt.

Bây giờ người thừa kế gia tộc đã trâu bò đến nỗi phải thừa kế bản lĩnh xem phong thủy hay sao?

*

Chỗ không xa, Diệp Sơ Dương đứng bên cạnh Diệp Tu Bạch, những kẻ khác còn chưa kịp hành động, đã có hai vị thiếu gia nhà họ Diệp khác nghênh mặt bước tới.

Người đứng bên trái là Diệp Tứ thiếu Diệp Mộ Thành từng có một lần gặp gỡ với Diệp Sơ Dương vào tối qua, bên phải là thiếu gia đứng thứ sáu của nhà họ Diệp Diệp Tử Húc.

Diệp Mộ Thành đứng yên trước mặt hai người họ, khuôn mặt hơi nhợt nhạt nở nụ cười chỉn chu, "Tam gia, Tiểu Cửu."

Nói xong bốn chữ, Diệp Tử Húc ở bên cạnh cũng gọi theo.

Đối với màn chào hỏi hai người họ, Diệp Tu Bạch duy trì tính cách có thể chọc người ta tức chết của mình, cả quá trình coi như chẳng nghe thấy gì cả.

Còn Diệp Sơ Dương dù sao cũng là "em trai" của hai người kia, vì vậy, cô mỉm cười với hai người, "Anh tư, anh sáu."

Sau màn chào hỏi, những người chờ đợi bên cạnh muốn kéo quan hệ bỗng dưng hiểu ra thân phận thiếu niên đứng bên cạnh Diệp Tu Bạch.

Bọn họ còn đang thắc mắc, ai mà có bản lĩnh có thể đứng cạnh người nắm quyền Diệp Thị.

Thì ra là thiếu gia thứ chín của nhà họ Diệp.

Nhân lúc mọi người còn đang suy nghĩ, thì nghe giọng nói pha lẫn tiếng cười của Diệp Tử Húc vang lên, "Bình thường Tiểu Cửu không tham gia những bữa tiệc như vậy, cảm giác có ổn không nào?"

Diệp Sơ Dương nghe vậy, hơi nghiêng đầu.

Diệp Tử Húc đang bị sao vậy?

Định làm cô mất mặt trước đám đông quan khách hay sao?

Nghĩ vậy, cô bèn cười mỉm, giọng nói mang theo nụ cười nhẹ nhàng, "Cũng không tệ. Có lẽ những người như em sinh ra là để tham dự những bữa tiệc như thế này."

Ý của câu nói này hiển nhiên đang chứng minh Diệp Sơ Dương sinh ra vốn là thiếu gia thứ chín của nhà họ Diệp, gia chủ tương lai của nhà họ Diệp, cho nên dù không thích nghi với những bữa tiệc xã giao như vậy vẫn có thể gồng gánh không cần phí sức.