Mới nói to mấy câu kia xong, hắn liền bắt đầu hự hự thở dốc, hiển nhiên là đã không có dư thừa sức lực.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương không khỏi tấm tắc một tiếng, “Khảm Khang cái này quả nhiên là người cha tàn nhẫn, lại đi đối đãi với con mình như vậy.”
Tuy là cảm khái, nhưng Diệp Sơ Dương lại không có nửa điểm biểu hiển đồng tình với Côn Sơn.
Vốn dĩ tên Côn Sơn này cũng chẳng phải dạng tốt đẹp gì.
Nhìn thấy Diệp Sơ Dương rõ ràng bị trúng bùa, nhưng biểu hiện lại y như cũ, bộ dáng thập phần bình tĩnh tự nhiên, một bên Mạc Đình Xuyên thật sự nhìn không được.
“Cậu thật sự là không cảm thấy không có chỗ nào bị sao chứ? Tôi cứ cảm thấy kỳ kỳ quái quái thế nào vậy.”
Lúc trước vài tên thủ hạ của Mạc Đình Xuyên cũng bị yểm bùa, nhìn như kẻ bị nghiện ma túy, Mạc Đình Xuyên đến nay vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Hiện tại so với Diệp Sơ Dương thì ---------
Anh cảm thấy cái gọi là bùa được yểm trên người Diệp Sơ Dương này dường như là không có tác dụng.
Sau khi Mạc Đình Xuyên hỏi vấn đề này, một bên Diệp Tu Bạch cũng dùng sức ngưng mắt nhìn tên nhóc nhà mình.
Trên thực tế, anh đã nhìn hết nửa ngày rồi.
Nhìn đến nỗi ------
Diệp Sơ Dương thật sự mọi thứ rất bình thường.
Hoàn toàn không có tí gì là phản ứng bất lương.
Lại lần nữa bị hai người đàn ông này trơ mắt nhìn chằm chằm, Diệp Sơ Dương cảm thấy hơi chột dạ. Cô sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói, “Tôi thật sự không có bị gì hết. Rất tốt nữa, cảm giác buổi tối hôm nay có thể ăn hết hai chén cơm.”
Nói xong câu này, cô vẫy vẫy tay.
Mạc Đình Xuyên và Diệp Tu Bạch nhìn nhau, thật sự là không cảm thấy những lời này của Diệp Sơ Dương như đang lừa người. Thật bất đắc dĩ, người trước chỉ có thể nói, “Chúng ta vẫn là nên đi trước thử Ba Tùng và Khảm Khang một chút.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương gật gật đầu.
Hiện tại, ngoại trừ biện pháp này ra thì không còn biện pháp nào khác.
Khi ba người đi đến trước mặt Ba Tùng và Khảm Khang, liền phát hiện hai người này đã tỉnh lại như dự kiến. Lúc này Ba Tùng đang ngồi xếp bằng trên đất, trên đầu vẫn đội mũ choàng, che khuất gương mặt xấu xí buồn nôn dọa người kia.
Khảm Khang cũng ngồi dưới đất.
Chú ý đến mấy người Diệp Sơ Dương tiến vào, hắn lập tức liền mở mắt.
Cặp mắt đỏ bừng bừng lúc đầu, giờ phút này đã khôi phục bình tĩnh, hắn nhìn đến hai người Diệp Tu Bạch cùng Mạc Đình Xuyên, người đã khởi xướng việc cho hắn rơi vào bẫy, Khảm Khang cũng không có vẻ gì là tức giận.
Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn ba người, nhìn nhìn liền cười nhẹ ra tiếng, “Diệp Tu Bạch, không biết ngươi có nhận được tin tức thằng cháu trai bảo bối của ngươi đang sống không bằng chết không?”
Diệp Tu Bạch: “...........”
Diệp Sơ Dương: “.............”
Mạc Đình Xuyên: “..............”
Những lời này như thế nào đi nữa nghe cũng giống như có chút vấn đề.
Trầm tư một giây, Mạc Đình Xuyên chủ động hỏi, “Các người động thủ?”
“Không động thủ chẳng lẽ còn chờ các ngươi đem ta giết xong mới động thủ sao?” Khảm Khang cười lạnh một tiếng, “Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi làm ta rơi vào kết cục này, ta cũng tuyệt đối sẽ không có các ngươi sống tốt.”
Trong lòng Khảm Khang rất rõ, lúc này nếu bị đám người Diệp Tu Bạch khống chế, có thể ra ngoài được hay không để tái khởi Đông Sơn cũng là một vấn đề nghiêm trọng.
Cho nên, hiện tại trong lòng hắn có một ý tưởng --------------
Hoặc là đám người Diệp Tu Bạch chết, hoặc là hắn chết.
Mạc Đình Xuyên cứ như vậy lẳng lặng nhìn Khảm Khang.
Sự tức giận và căm ghét của Khảm Khang không giống như là giả, cho nên liền xuống tay với Diệp Sơ Dương, chuyện này hẳn đúng là đối phương đã làm thật.
Chỉ là ------
Vì sao Diệp Sơ Dương một chút phản ứng cũng không có?
Mạc Đình Xuyên tỏ vẻ chính mình thực bừng tỉnh.