Edit: Tử Đằng
Beta: Sỹ Dinh
“Các người có sao không?
Mạc Đình Xuyên đi đến chỗ Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch, cau mày nhìn về phía hai người.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương xua xua tay:
“Không sao, may là lúc ấy phản ứng nhanh.”
Vừa nói cô vừa nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, rõ ràng nhìn thấy trong cặp mắt phượng kia nhanh chóng dấu đi sự lo lắng và thâm trầm.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương sửng sốt một chút, ngay sau đó cô liền hướng về phía anh cong cong khóe miệng.
Diệp Tu Bạch biết rõ đây là tên nhóc nhà mình nhìn ra anh lo lắng, cho nên đang an ủi anh đây. Anh xoa xoa đỉnh đầu phía sau cô, lúc này mới nhìn bốn phía xung quanh.
Thời điểm đang nhìn thấy người đàn ông thất tha thất thểu từ trong đám người đi tới, Diệp Tu Bạch ba người liếc nhau một cái.
Người đi tới chính là Fukui Yukie.
Lúc này Fukui Yukie thật sự là có chút chật vật, một thân tây trang sớm đã nhăn nhó khó coi, tóc tai hỗn độn, cả người đều để lộ ra một loại tang thương.
“Thật là làm khó vị Fukui tiên sinh.” - Mạc Đình Xuyên đứng một bên, có vài phần bất đắc dĩ mở miệng.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương cũng đồng dạng gật gật đầu.
Lúc trước Mạc Đình Xuyên có nói, bọn họ đối với gia tộc Fukui hay là Fukui Yukie không có cảm xúc đặc biệt nào. Fukui Yukie chỉ là làm buôn bán mà thôi.
Hơn nữa việc kinh doanh này cũng chỉ là làm hướng chính cho quốc gia bọn họ.
Mạc Đình Xuyên và đám người Diệp Tu Bạch tự nhiên là không quản.
Nên lúc này, bọn họ không có ý thù địch gì với Fukui Yukie. Thậm chí vừa rồi, vì ngăn ngừa gia tộc Fukui và nước Z xảy ra mâu thuẫn, Diệp Tu Bạch còn giúp vị Fukui tiên sinh này một phen.
Thời điểm mấy người đang âm thầm trầm tư, Fukui Yukie cũng đã muốn chạy tới trước mặt ba người Diệp Tu Bạch.
Ngoài dự đoán của mọi người chính là, Fukui Yukie vừa đến chỗ ba người liền làm động tác hơi hơi khom lưng.
Sau đó, liền truyền đến tiếng nói trầm thấp:
“Diệp tam gia, cảm ơn anh vừa rồi đã cứu mạng. Đối với ân tình này của anh, tôi sẽ không quên.”
Quả nhiên, Fukui Yukie là một mình tới đây để cảm ơn.
Vừa rồi trong đại sảnh nếu không phải Diệp Tu Bạch và Túc Ngũ kịp thời chạy đến chỗ ông ta, có khi lúc này ông ta và mấy người thủ hạ đã giống nhau, nằm bất động trên mặt đất rồi.
Vừa nãy tuy rằng Fukui Yukie có thành kiến rất nhiều với đám người Diệp Tu Bạch, nhưng giờ phút này ông ta lại không có suy nghĩ nào khác.
Đám người Diệp Tu Bạch và Khảm Khang tranh đấu với nhau là ân oán giữa hai bên bọn họ, cùng với gia tộc Fukui hắn thật sự là không liên quan nhau. Còn nữa, tuy rằng vụ kinh doanh của ông ta không thành không, nhưng bên Tam Giác Vàng này có nhiều tập đoàn như vậy, hắn còn sợ tìm không được đối tượng hợp tác sao?
Giờ đây, trong thời gian rất ngắn, Fukui Yukie cái gì cũng đều suy xét rõ ràng.
Lúc này nói lời cảm ơn tự nhiên cũng là thật lòng.
Hắn tiếp tục nói:
“Tôi sẽ nói đúng sự thật sự việc ở đây cho gia chủ, Diệp tam gia và Mạc thiếu tướng không cần lo lắng.”
Nghe vậy, Diệp Tu Bạch và Mạc Đình Xuyên nhìn nhau một cái, cuối cùng gật gật đầu với người trước mặt:
“Fukui tiên sinh khách khí rồi. Fukui tiên sinh nếu là muốn tắm rửa thay quần áo một chút, tôi sẽ kêu người đưa ông đi.”
“Phiền Diệp tam gia.”
Túc Ngũ được lệnh đưa Fukui Yukie đi, lúc sau Ba Tùng và Khảm Khang bị đưa tới thủy lao. Đám người Diệp Sơ Dương tính toán đi vào đại sảnh lại lần nữa nhìn xem.
Nhưng ngay lúc này, bước chân Diệp Sơ Dương đột nhiên dừng một bước, sau đó cô duỗi tay che lại ngực mình, chợt phun ra một búng máu.
Cảnh tượng thình lình làm cả hai người đàn ông tức khắc ngừng bước chân.