Edit: Tử Đằng
Beta: Sỹ Dinh
Ban đầu, vốn là đến để nói về kinh doanh.
Kết quả, giao dịch không thành.
Không thành thì thôi đi, còn vừa lúc gặp cảnh hai bên đánh lộn.
Hiện tại lại còn gặp cảnh ghê tởm này.
Ngẫm lại thật là cảm thấy chua xót.
Nghĩ đến đây, Lưu Thiết không khỏi lắc đầu.
***
Sau khi Ba Tùng bị kéo mũ chùm xuống, sắc mặt con người Ba Tùng cũng thay đổi.
Hắn đột nhiên cúi đầu, che khuất cảm xúc âm u và hung ác nham hiểm trong mắt.
Nhiều năm qua, mọi người đều biết hắn là đại sư Ba Tùng, một thầy bùa được vô số lão đại tập đoàn buôn lậu ma túy thèm nhỏ dãi. Nhưng ai cũng chưa từng biết khuôn mặt thật của hắn. Ba Tùng trước nay cũng chưa tính lộ mặt mình.
Gương mặt này chính hắn còn cảm thấy ghê tởm, nói gì đến những người khác.
Nếu bị những người khác nhìn thấy, bọn tất nhiên sẽ ghê tởm và khinh bỉ hắn.
Loại cảm giác này, Ba Tùng sẽ không muốn trải nghiệm lại.
Nhưng hắn cực khổ nhiều năm che dấu như vậy, hiện tại lại bị người khác chỉ một động tác, làm hắn hoàn toàn bại lộ.
Nói không tức giận, tuyệt đối là giả.
Ba Tùng thực sự tức giận, đặc biệt tức đến nỗi điên tiết.
Hắn gắt gao cắn môi, liều mạng đến tuyệt vọng.
Mà cũng đúng lúc này, Mạc Đình Xuyên mở miệng:
“Vị này là Ba Tùng đại sư, kỳ thực mục đích của chúng tôi lần này chỉ là muốn Khảm Khang và những người cùng phía dưới hắn trong tập đoàn mà thôi.”
Những lời này của Mạc Đình Xuyên rốt cuộc là có ý gì.
Ba Tùng khẳng định là nghe hiểu.
Chỉ là hắn hoàn toàn làm bộ không nghe thấy gì mà thôi, rồi bỗng nhiên ngồi xếp bằng dưới đất, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm.
Thời điểm nhìn thấy Ba Tùng đang ngồi xuống, trực giác Diệp Sơ Dương liền cảm thấy không tốt.
Cô đột nhiên nhíu mày, hô to một tiếng:
“Chạy nhanh ngăn hắn lại!”
Tuy rằng Diệp Sơ Dương ý thức được rất nhanh, nhưng rốt cuộc là không còn kịp nữa rồi.
Một khắc khi mọi người nghe được Diệp Sơ Dương nói, trận địa mọi người sẵn sàng đón quân địch, nhưng lại vô pháp ngăn cản Ba Tùng. Cũng đúng ngay lúc này, từ trên đỉnh đầu bọn họ bỗng nhiên rơi xuống một ít đồ vật kỳ quái.
Nhìn chăm chú, đồ vật kia lại là rắn con, thậm chí là rết con cùng loại.
Những con này liền từ trên nóc nhà rơi thẳng xuống dưới.
Thậm chí vừa lúc rơi ngay trên đỉnh đầu một số người.
Rắn con và rết con đều là những loài động vật có độc tính cao, nếu lúc bọn chúng rơi xuống và bị choáng, hoặc không có phản ứng gì thì còn tốt một chút, nhưng rất nhiều bọn chúng dường như lập tức liền chui vào trong quần áo người tàn sát bừa bãi.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ đại sảnh dường như đều là tiếng kêu thảm thiết.
Diệp Sơ Dương không chút do dự, lập tức liền xoay người tiến lên, đập một cái chui dao trên người Ba Tùng, một khắc Ba Tùng té xỉu, đột nhiên phun ra một búng máu. Cùng lúc đó, Túc Tam cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng đánh Khảm Khang bất tỉnh.
“Chạy nhanh ra ngoài!” - Một bên Mạc Đình Xuyên hô to.
Nghe vậy, đám người toán loạn tuy rằng không thể nào bình tĩnh trở lại, cũng sôi nổi chạy phóng ra ngoài.
So với trong đại sảnh thì bên ngoài quả thực có thể được gọi là nhân gia tiên cảnh.
Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch đứng chung một chỗ, anh lôi kéo tay cô, dùng sức ở trên người cô nhìn qua vài lượt, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Vừa rồi phát sinh sự việc những con rắn con rết rơi xuống, là lúc Diệp Tu Bạch thậm chí đều sinh ra một loại ý niệm.
Hắn rốt cuộc là vì cái gì lại cho Diệp Sơ Dương tới nơi này?
Nhưng mà ý niệm như vậy cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.
Diệp Tu Bạch rõ ràng biết tính tình Diệp Sơ Dương như thế nào. Đến nơi này là cô lựa chọn, nếu lúc ấy anh phản đối, có khi kết cục chuyện này cũng sẽ không tốt đẹp gì.