Edit: Huyensakura
“Bây giờ Khảm Khang tiên sinh là người có địa vị nhất của cả mảnh đất tam giác này, không hợp tác cùng với tiên sinh thì chúng tôi còn có thể hợp tác với ai được nữa đây?”
Sau khi Fukui Yukie nói một câu không rõ ý nghĩa bèn ra hiệu cho mấy vệ sĩ áo đen phía sau.
Nhận được lệnh, mấy tên vệ sĩ bước tới trước, một tên vệ sĩ mở cái rương đang xách trong tay ra.
Là tiền.
Hai mắt của Khảm Khang lấp tức sáng lên sau khi nhìn thấy trước mắt người động tác của người đối diện.
Fukui Yukie khẽ cười: “Khảm Khang tiên sinh, ông chủ nhà chúng tôi có nói, chỉ cần Khảm Khang tiên sinh đủ nghĩa khí thì số tiền này sẽ được tăng lên một phần.”
Nghe vậy, Khảm Khang càng thêm dao động hơn.
Người khác không biết số tiền giao dịch lần này của bọn họ rốt cuộc là bao nhiêu, nhiều đến cỡ nào nhưng Khảm Khang là người biết rất rõ.
Số tiền giao dịch lớn đến vậy rồi lại còn tăng lên một phần nữa sao?
Đã là con số trên trời (con số lên tới hàng trăm triệu) rồi đấy?
Nếu như lúc ban đầu, Khảm Khang đối với việc Fukui Yukie đánh giá thấp mình khiến cho ông ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, vậy thì bây giờ ông ta hoàn toàn không thèm để ý đến vấn đề đó nữa.
Đứng trước mặt của tiền bạc thì những chuyện khác đều dễ nói chuyện.
Khảm Khang ra hiệu cho thuộc hạ phía sau, sau đó hắn ta liền đi tới trước mặt tên vệ sĩ áo đen rồi dùng tay xé thử số tiền trong rương.
Sau đó quay lại gật đầu với Khảm Khang.
Thấy thế, Khảm Khang cũng không chần chờ nữa, mở miệng cười nói: “Mời Fukui Yukie ngồi xuống trước đã rồi chúng ta hẵng nói chuyện đàng hoàng nào.” Sau khi dứt lời, Khảm Khang liền sai người đi lấy hàng của nhà mình.
Gia tộc Fukui chuẩn bị mười mấy rương chứa tiền, còn bên Khảm Khang đã chuẩn bị năm rương thuốc phiện.
Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên đứng ở phía sau lưng của Lưu Thiết nhìn nhau một cái, ánh mắt của những người phía sau quét qua người Khảm Khang, ngay sau đó Diệp Sơ Dương thấy cổ tay của ông ta khẽ cử động.
Một thanh dao găm cực kỳ gọn nhẹ liền xuất hiện trong tay của Mạc Đình Xuyên.
Diệp Sơ Dương thấy thế bèn biết đối phương đang muốn động thủ.
Vừa mới có ý nghĩ như vậy, cổ tay của Mạc Đình Xuyên lại cử động lần nữa.
Ngay lập tức, thanh đao ngắn đó liền cắm ngay vào lưng Fukui Yukie không chút phòng bị.
Cả người Fukui Yukie hơi lảo đảo, chờ đến khi ông ta ý thức được chuyện gì đang diễn ra, đột nhiên ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào bộ dạng kinh ngạc của Khảm Khang ở trước mặt bằng ánh mắt u ám lạnh lùng.
Nhưng, Fukui Yukie cũng xem như hiểu rõ tính cách của Khảm Khang, nên hoàn toàn nghĩ rằng dáng vẻ kinh ngạc đó của ông ta chỉ là đang giả vờ mà thôi.
“Được lắm! Được lắm! Chiêu này của Khảm Khang tiên sinh đúng là lợi hại mà!”
Tuy trên lưng Fukui Yukie đang bị cắm một thanh dao găm ngắn nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng gì, chỉ cảm thấy hơi đau đớn một chút thôi.
Lúc này, ông ta cũng không quan tâm đến vết thương trên lưng mình như thế nào, mà chỉ dán chặt ánh mắt lạnh lùng trên người đối phương.
Còn mấy vệ sĩ áo đen ở sau lưng ông ta cũng nhanh chóng ném va li xuống đất và sau đó rút súng từ bên hông ra.
Lúc này, Khảm Khang thật sự cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Hắn vội xua xua tay với Fukui Yukie: “Fukui tiên sinh, chuyện này là hiểu lầm thôi!”
“Hiểu lầm? Tôi không tin đây là hiểu lầm đâu!”
“Fukui tiên sinh, chi bằng chúng ta xử lý vết thương của ngài trước, sau đó bàn bạc tiếp chuyện khi nãy được chứ? Khảm Khang tôi cam đoan với ngài, chuyện này thật sự không phải do tôi làm. Tôi không cần thiết phải làm ngài bị thương đâu, đối nghịch với gia tộc Fukui của ngài với tôi thật sự không có ích lợi gì hết cả.”
Bây giờ, Khảm Khang cảm thấy hơi lo lắng.
Gia tộc Fukui không phải là gia tộc mà ông ta có thể đụng đến được, dù sao thì cũng có một thế lực nào đó của nước R đang chống lưng cho họ mà.