Editor: Nho Mỹ.
Beta: Sỹ Dinh
Hơn nữa, người đầu tiên đối phó vẫn là Diệp Sơ Dương cô.
Thật là...
Rất ganh tị.
Diệp Sơ Dương nheo mắt, trong lòng dĩ nhiên đã có cái ý nghĩ, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện ra ngoài một chút nào.
Đến khuya, Diệp Sơ Dương vùi đầu vào ngực Diệp Tu Bạch mà ngủ.
Lại nói, cái này giống như sau khi Diệp Sơ Dương bị phát hiện là con gái, Diệp Tu Bạch lần đầu tiên ôm nhóc con nhà mình ngủ.
À, không đúng.
Phải là sau khi xác định quan hệ với Diệp Sơ Dương, Diệp Tu Bạch mới lần đầu tiên ôm cô ngủ.
Trước kia lúc thân phận của Diệp Sơ Dương còn chưa bị phát hiện, giữa hai người không có thân mật nào.
Nhưng mà bây giờ cũng không giống nhau.
Trái lại, ngủ là ngủ, Diệp Tu Bạch cũng không làm ra chuyện gì quá phận.
Rạng sáng lúc ba, bốn giờ, Diệp Tu Bạch động tác rất nhanh nhẹn lưu loát nhảy ra ngoài cửa sổ. Diệp Sơ Dương lại ngủ thẳng một giấc tới sáng sớm.
Trong lúc mơ màng tỉnh táo, Diệp Sơ Dương mở to mắt nhìn người bên cạnh không phải Diệp Tu Bạch, mà là Viên Thịt mũm mĩm.
Diệp Sơ Dương:
"..."
Cảnh tượng này không đẹp chút nào, thậm chí còn có cái cay mắt.
Vì vậy, Diệp Sơ Dương không chút khách khí vươn tay túm chặt thân hình mập mạp của Viên Thịt kia, đụng vào rồi hỏi:
"Cậu trèo lên giường tôi từ lúc nào?"
Nghe vậy, Viên Thịt lập tức chít chít chít.
Diệp Sơ Dương:
"..."
A, quả nhiên là thừa dịp lúc Diệp Tu Bạch rời khỏi rồi chạy tới.
Đêm qua lúc ngủ, vật nhỏ này không biết trúng gió gì, bỗng nhiên từ dưới gầm giường chạy ra, thậm chí không nói một lời hợp lí trực tiếp nhảy lên trên ót Diệp Tu Bạch.
Đối với dũng khí của Viên Thịt, Diệp Sơ Dương rất là bội phục.
Nhưng cái dũng khí đó kết cục đổi lại chắc chắn không khả quan chút nào.
Bằng không, trực tiếp bị Diệp Tu Bạch xách một chân nhỏ lên ném văng.
Diệp Sơ Dương nghĩ tới chuyện tối hôm qua, không khỏi cong môi cười:
"Xem cậu lần sau có còn dám làm hắn tức giận nữa hay không."
Nói xong, Diệp Sơ Dương nhìn thời gian bây giờ cũng không còn sớm, liền từ trên giường bước xuống, sau đó đi rửa mặt
Tuy rằng bây giờ thay đổi nơi ở, nhưng phòng Diệp Sơ Dương vẫn giống như trước kia, ở cách vách phòng Mạc Đình Xuyên. Lại nói, đây là do Lưu Thiết đặc biệt sắp đặt.
Sợ Diệp Sơ Dương trong lúc ở cùng bọn họ lơ đãng chịu thương tổn gì, đến lúc đó Mạc Đình Xuyên cũng có thể xuất hiện kịp thời.
Lúc này Diệp Sơ Dương từ trong phòng đi ra, liếc mắt liền thấy người đàn ông tựa cửa phòng cách vách. Ánh mắt Mạc Đình Xuyên đầy trêu ghẹo liếc nhìn người Diệp Sơ Dương, lập tức trong mắt liền nhiễm ba phần vui vẻ.
Anh hỏi:
"Thế nào, tối qua ngủ có ngon không?"
Diệp Sơ Dương:
"..."
Nói như thế nào thì Mạc Đình Xuyên cũng là quân nhân, hơn nữa còn là chiến sĩ thực lực mạnh mẽ, buổi tối đối với một chút động tĩnh cũng có thể dễ dàng phát giác được, như vậy tự nhiên là không cần phải nói đến chuyện tối hôm qua Diệp Tu Bạch nhảy cửa sổ vào phòng cô nữa.
Bây giờ bắt đầu tới xem kịch hay.
Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi, nhìn qua dáng vẻ giống như có chút thẹn thùng. Nhưng à câu kế tiếp cô buột miệng thốt ra đã chứng minh, đúng là Mạc Đình Xuyên suy nghĩ nhiều.
Sự thật chứng minh, một cái bị quan lấy lời đùa cợt người danh chủ bá dọa người, chắc chắn sẽ không biết thẹn thùng với chữ thẹn thùng viết như thế nào.
Chỉ thấy Diệp Sơ Dương hơi mỉm cười với người đàn ông đó:
"Không có lừa anh, cảm giác đúng là không tệ. Có câu nói nói như thế nào nhỉ, trắng nõn mềm mại?"
Mạc Đình Xuyên:
"..."
Diệp Tu Bạch trắng nõn mềm mại?
Thật là trắng nõn mềm mại?