Edit: Team Vietwriter
Hoàn toàn không thể đoán ra Khảm Khôn và Côn Sơn mỗi người đang nghĩ cái gì.
Tưởng tưởng như vậy, thật sự giống như có điểm chua xót.
Một bên Mạc Đình Xuyên nhìn thấy biểu tình của Diệp Sơ Dương, dường như cũng đoán được đối phương hẳn là vì chuyện gì mà cảm thấy buồn rầu. Anh duỗi tay đặt lên trên vai Diệp Sơ Dương, cười cười, “Kỳ thực dù là Khảm Khang hay là Côn Sơn, thì hai người này thật sự đều thuộc loại gian xảo. Là người hành tẩu cận kề cái chết, đầu óc chuyển sang bình thường nhanh một chút. Không cần nghĩ quá nhiều, dù sao thì chúng ta vẫn là chờ đến giao dịch hai ngày sau.”
Nghe vậy, lúc sau ánh mắt Diệp Sơ Dương lóe lên, rốt cuộc vẫn là gật gật đầu.
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo cô lại nói, “Nhưng mà tôi không biết vì lý do gì lại có một dự cảm không tốt lắm.”
Thời điểm nói đến những lời này, trên má Diệp Sơ Dương lộ ra một mạt thần sắc bất đắc dĩ.
Trong tình huống bình thường, loại cảm giác này hẳn là sẽ không xuất hiện trên người Diệp Sơ Dương mới đúng.
Nhưng nếu mà xuất hiện, phỏng chừng giác quan thứ sau này cuối cùng cũng sẽ trở thành sự thật.
Nên lúc này đây Diệp Sơ Dương có thể cảm giác rõ ràng rằng chính mình có điểm nôn nóng.
*
Đoàn người nhanh chóng đi tới một khu khác.
So với có kho lần trước đám người Lưu Thiết đến, thì nơi này hiển nhiên có vẻ càng xa hoa hơn một ít. Tuy rằng cái gọi là xa hoa này, khả năng trong mắt người khác thì không đáng nhắc tới.
Hang khu lớn hơn rất nhiều, bên ngoài nhìn qua có chút cũ nát, nhưng khi đi vào bên trong, liền biết cái gì gọi là thiên nhưỡng.
Côn Sơn đứng ở cửa, ánh mắt xẹt qua từ bên ngoài đến những thứ trang trí bên trong hang khu này, sau đó liền cười nghênh nghênh nhìn về phía Lưu Thiết, “Thấy không? Hắn đối với anh chỉ có một chút thành ý như vậy.”
Từ “hắn” trong miệng Côn Sơn, đương nhiên là chỉ Khảm Khang.
Những lời đầy ý tứ này, đơn giản chính là đang nói Khảm Khang đối với Lưu Thiết không có tốt lành gì.
Lưu Thiết lần đầu tiên trầm mặc một chút, cuối cùng trên mặt lộ ra một nụ cười, anh thấp giọng nói, “Tôi tin rằng lựa chọn hiện tại của tôi là chính xác.”
“Anh có ý nghĩ như vậy mặc nhiên là tốt nhất.” Côn Sơn cũng cười cười, “Anh muốn gì cũng có.”
Thanh âm của Côn Sơn không lớn, nhưng bên đây Diệp Sơ Dương có thể nhìn hiểu môi ngữ của đối phương. Xem xong cuối cùng, cô đưa tay sờ sờ cằm, sau đó cảm khái một tiếng, “Nghiêm túc mà nói, tên Côn Sơn này thật sự giống thủ lĩnh bán hàng đa cấp.”
Mạc Đình Xuyên: “............”
Sao lại có thể so sánh sinh động như vậy chứ.
Mạc Đình Xuyên dựng ngón cái lên với Diệp Sơ Dương, cười nói, “Hên là Côn Sơn không nghe được cậu nói, chứ không thì có khi hắn sẽ bị tức chết mất.”
Rõ ràng chỉ đơn thuần là động viên tư tưởng, kết quả lại không nghĩ rằng bị Diệp Sơ Dương đem nói thành thủ lĩnh bán hàng đa cấp. (Bọn bán hàng đa cấp hay gọi quản lý là thủ lĩnh ^^)
Phải nói rằng, Diệp Sơ Dương này não động cũng có thể nói là rất lớn à.
Mạc Đình Xuyên không khỏi buồn cười lắc đầu, sau đó cùng Diệp Sơ Dương ở lại chỗ này.
Ngay từ đầu, thời điểm mấy người bước vào nơi nafyy, bọn họ liền tinh tường cảm giác được nơi này thủ vệ có rất nhiều, cửa hoặc là những nơi khác đều có phần tử vũ trang đứng canh.
Bọn họ mặc đồng phục một màu, trên người có súng.
Nhìn qua thật đúng là có điểm thấm người.
“Anh nói xem Khảm Khang có đến đây không?” Diệp Sơ Dương đem toàn bộ địa hình xung quanh thu vào tầm mắt, nhỏ giọng hỏi một câu.
Nghe vậy, Mạc Đình Xuyên hồi tưởng một chút tư liệu, “Dựa theo tính tình của Khảm Khang, có khi hắn đã đến đây trước một hai ngày để tự mình bố trí.”
Những lời này của Mạc Đình Xuyên vừa mới rơi xuống, trong hang khu liền bắt đầu xao động lên.