Edit: Team Vietwriter
Nếu Diệp Sơ Dương nhớ không nhầm thì, Côn Sơn hẳn là thích loại hình thiếu niên đẹp mảnh khảnh.
Bên trong ba chữ thiếu niên đẹp này, thì Lưu Thiết chắc là có được một chữ.
“Đẹp” là không có khả năng rồi đó.
“Thiếu” lại càng không có khả năng.
Như vậy chỉ còn lại mỗi chữ “niên”. Mà là tuổi đại niên.
Diệp Sơ Dương yên lặng ở trong lòng suy nghĩ nhiều như vậy, lại trong một khắc liền nghe được Lưu Thiết tiếp tục nói “Khi tình yêu đến, những tiêu chuẩn trước kia sẽ không còn là tiêu chuẩn nữa. Lỡ như hắn và tôi ở chung mấy ngày này, bị tôi hấp dẫn sâu sắc, cũng không phải không có khả năng.”
Mạc Đình Xuyên: “..........”
Diệp Sơ Dương: “...........”
Hiện tại cảnh sát và quân đội cần tìm người nằm vùng, lại đều thích tìm những nhân tài có bộ não to như giải Ngân Hà này sao?
Diệp Sơ Dương tỏ vẻ có điểm tò mò.
Cô đem ánh mắt nhắm ngay đến một bên Mạc Đình Xuyên, tuy rằng không mở miệng nói chuyện, nhưng là trong ánh mắt đã lộ ra ý tứ hiển nhiên đã thực minh xác.
Xin hỏi anh đối với thủ hạ yêu quý có ý nghĩ lung tung như vậy không có ý kiến gì sao?
Mạc Đình Xuyên trầm tư hai giây, cuối cùng giật giật môi.
Tuy không ra tiếng, nhưng Diệp Sơ Dương lại đem môi ngữ của đối phương nhìn cái rõ ràng, “Khả năng bị hạ hàng đầu.”
Lập tức, cô liền một cái nhịn không được, bật cười thành tiếng.
Lưu Thiết: “.......? Cậu cười cái gì? Tôi nói cho cậu nghe, tôi thật sự nói nghiêm túc đó.”
Diệp Sơ Dương: “Ngại quá, tôi đang nghiêm túc nghe đây.”
Lưu Thiết: “Dù sao thì tôi hiện tại liền muốn đem sự tình ở nơi này giải quyết nhanh chóng, sau đó cảm giác trở về. Có trời biết lúc tôi nhìn thấy Côn Sơn, da gà đều nổi khắp người.”
Diệp Sơ Dương: “.......”
Mạc Đình Xuyên: “.........”
*
Trưa hôm đó, Lưu Thiết mang theo Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên đi đến một căn cứ bên cạnh.
Căn cứ này căn bản so với chỗ ở của đám người Diệp Sơ Dương có thể gọi là không xa lắm, nhưng cũng cách một đoạn đường rất dài.
Về lý do vì sao họ muốn đổi vị trí ---------
Chính là vì, đó là nơi kết nối của Khảm Khang và người phụ trách bên nước R.
Vốn dĩ địa điểm giao hàng được định sẵn ở chỗ của Lưu Thiết, nhưng hôm nay Côn Sơn đã tạm thời được thông báo đến đến một nơi tập kết khác.
Những người có đầu óc đại khái đều có thể đoán ra được đây là vì cái gì.
Đơn giản chính là Khảm Khang không tin thằng con cả của mình mà thôi.
Hơn nữa, trên phương diện nào đó mà nói, lúc này bọn họ đến trước, cơ bản có thể coi như là một hồi Hồng Môn Yến.
Diệp Sơ Dương và Mạc Đình Xuyên đi cùng một chỗ, Mạc Đình Xuyên bỗng nhiên nhỏ giọng nói, “Tôi vừa rồi ở chỗ kia lúc người đàn ông mặc áo đen lau mặt, tôi đã vô tình nhìn thấy mặt hắn.”
Câu nói vừa dứt, bước chân Diệp Sơ Dương tức khắc tạm dừng một chút.
Cô quay đầu nhìn về phía Mạc Đình Xuyên, cũng đè thấp giọng dò hỏi, “Vậy, có đúng là Ba Tùng không?”
Nghe vậy, trên mặt Mạc Đình Xuyên gợi lên một nụ cười sâu sa, sau đó Diệp Sơ Dương liền thấy anh lắc lắc đầu.
Quả nhiên!
Lúc Diệp Sơ Dương đang trầm tư, Mạc Đình Xuyên tiếp tục nói, “Tuy rằng không phải Ba Tùng, nhưng cũng là thủ hạ của Ba Tùng, mặt khác trong hai người sẽ có một người hàng đầu thuật.
Diệp Sơ Dương nghe vậy, gật gật đầu, nhưng trong lòng lại tự hỏi.
Vậy thì, Khảm Khang đây là có ý gì?
Nói là cho Ba Tùng đi theo Côn Sơn, nhưng lại phái người không phải là Ba Tùng đến.
Xem ra, Côn Sơn giống như không hề phát hiện ra chuyện gì.
Đây là làm cái yêu gà gì chứ?
Diệp Sơ Dương nghĩ, sau đó véo véo ấn đường có chút nhức mỏi, rồi nhỏ giọng cảm khái một tiếng, “Cặp cha con Khảm Khôn và Côn Sơn này cũng rất có thể làm ra nhiều việc đấy.”