Editor: Nho Mỹ.
Đột nhiên nghe được một câu trêu ghẹo từ Mạc Đình Xuyên như vậy mà nói, Diệp Sơ Dương bất đắc dĩ lập tức run rẩy khóe miệng một chút.
"Đại lão, anh vẫn là nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi cũng không phải là tay chân không linh hoạt." Nói xong, Diệp Sơ Dương cũng không khách khí, trực tiếp đuổi mọi người ra ngoài.
Thấy thế, đám Mạc Đình Xuyên không khỏi cười cười.
Tình huống bây giờ có chút đặc thù.
Bất kể là vừa rồi việc xử trí Ca Cương vẫn là Diệp Sơ Dương nói chuyện này cho bọn hắn biết, đủ để nhìn ra Côn Sơn đứng về phía Ca Cương.
Chỉ mong là trong khoảng thời gian này, Ca Cương không nên đang làm chuyện gì đó.
Nhất là không rước lấy phiền toái cho Diệp Sơ Dương.
Vốn dĩ là bọn họ đánh cược một phen đưa Diệp Sơ Dương tới đây, so với bọn họ, rốt cuộc Diệp Sơ Dương cũng chỉ là không chịu được huấn luyện công tử hào môn mà thôi.
Cho dù Diệp Sơ Dương biểu hiện ra ngoài hết thảy để cho bọn họ giật mình, nhưng từ đáy lòng mà nói, bọn họ rốt cuộc vẫn không yên tâm về an toàn của Diệp Sơ Dương.
Nửa đêm đêm nay, mấy người đều có tâm tư mà đi ngủ.
Này hôm sau, Diệp Sơ Dương như thường lệ trước kia đi sau lưng Lưu Thiết, ánh mắt như trong lúc lơ đãng mà nhìn qua Ca Cương đứng ở cạnh bàn ăn, đối phương sau khi trải qua một đêm ở Cát Tây An đã thần thanh khí sảng, giống như hôm qua chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Cái này hay đến nổ tung tâm tính lại để cho Diệp Sơ Dương không khỏi híp mắt, một lần nữa cảm khái người anh em Ca Cương này không gia nhập giới nghệ sĩ thật sự là quá đáng tiếc.
Lúc này, không biết có phải Ca Cương đã nhận ra ánh mắt của Diệp Sơ Dương hay không, lập tức ngước đầu lên, cùng Diệp Sơ Dương liếc nhìn nhau một cái.
Ngay sau đó, trên mặt người đàn ông lộ ra một cái tự nhận là cỡ như vẻ tươi cười của tổng tài bá đạo.
Diệp Sơ Dương: "..."
Sau nửa giây trố mắt, Diệp Sơ Dương vẫn duy trì một bộ như mặt nước yên lặng quay đầu.
Không có ý tứ, thật sự là có chút cay con mắt.
Cô giơ tay nâng trán, dáng vẻ như hoàn toàn cho rằng vừa rồi chưa có xảy ra chuyện gì.
Mà cũng đúng lúc này, Côn Sơn bỗng nhiên ừ một tiếng: "Tại sao tới lúc này, đại sư Ba Tùng còn chưa ra?"
Nghe vậy, mọi người hình như mới phát hiện trên bàn ăn đúng là thiếu một người.
Đại để là bởi vì địa vị của Ba Tùng ở Khảm Khang rất cao, cho nên dù là cùng loại công tử chính thức Côn Sơn này, cũng là ngồi cùng bàn ăn cơm.
Ở trong tập đoàn Khảm Khang, đại khái cũng là người đầu tiên và duy nhất tồn tại.
Trầm tư một chút, Ca Cương đi đến trước mặt Côn Sơn, dáng vẻ tươi cười đầy vẻ dò hỏi: "Đại công tử, không bằng tôi đi xem đại sư Ba Tùng?"
Nghe vậy, Côn Sơn cũng không cân nhắc lâu, gật đầu sau lại nói: "Đại sư Ba Tùng nóng nảy không tốt lắm, cậu chú ý một chút."
Dứt lời, Côn Sơn phất tay để cho Ca Cương rời đi.
Nghe Ca Cương với Côn Sơn nói chuyện, vẻ mặt đám người Diệp Sơ Dương vẫn không có thay đổi gì, thậm chí dáng vẻ vẫn luôn cúi đầu một chút. Hoàn toàn không để cho Côn Sơn nhìn ra một chút dị thường.
Mặc dù Côn Sơn không thấy vẻ mặt mấy người Diệp Sơ Dương, nhưng mà hắn lại cười ánh mắt đặt trên người Mạc Đình Xuyên.
"Lại nói tiếp, lần trước lúc tôi với Lưu Thiết gặp anh, bên cạnh anh hình như không có người cấp dưới này?"
Khi nói những lời này, ánh mắt Côn Sơn đặt trên người Mạc Đình Xuyên, Lưu Thiết đương nhiên biết người mà Côn Sơn nói là ai.
Ánh mắt Lưu Thiết cũng ở trên người Mạc Đình Xuyên lượn một vòng, cuối cùng chậm rãi nói: "Ừm, A Xuyên tới trước đây không lâu. Tuy rằng không thể nào nói chuyện yêu đương, nhưng năng lực làm việc lại đứng đầu."