Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 96: Vết hôn màu tím




Người đàn ông này, khuôn mặt rất giống Thái tử Long! Chỉ dựa vào khuôn mặt này, mà có thể đoán ra bọn họ là cha con rồi. Bên trong lòng của Đậu Ngọc Nga có một chút vui mừng. Cùng với vui mừng lại là sầu lo!

Người đàn ông này, làm sao biết thái tử Long là con của cậu ta? Chẳng lẽ, con bé Mật Đường nói ra? Con bé lỗ mãng này, sao lại không ngờ hậu quả chứ? Người đàn ông này, hình như đã có hôn ước, làm sao Mật Đường có thể đến gần cậu ta chứ? Nếu như cậu ta chỉ muốn con, mà không muốn Mật Đường vào cửa nhà, đồng nghĩa với việc Mật Đường mất đi hai đứa con này rồi, phải không? Nếu như mất hai cháu, nó có thể sống nữa được sao?

"Bác gái khỏe chứ." Đường Long lễ phép khom lưng, chào hỏi Đậu Ngọc Nga. Đậu Ngọc Nga gật đầu một cái, cố làm ra vẻ không biết gì, hỏi."Thái tử Long, các cháu đang chơi trò gì vậy?"

"Bà ngoại, chúng cháu không phải là chơi trò chơi. Chú ấy, đúng là cha cháu đấy." trong đôi mắt của Thái tử Long, lộ ra thần thái cực lớn hưng phấn. Thật vất vả mới có cha, cậu không muốn để bà ngoại hiểu lầm được!

Ánh mắt Đậu Ngọc Nga từ trên mặt Thái tử Long, chuyển dời đến Đường Long và cha anh."Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Bác gái, bác đừng nghi ngờ, thật sự của cháu là cha ruột của Thái tử Long. Bốn năm trước, cháu cùng Mật Đường tình cờ gặp nhau, rồi sau đó có quan hệ. Cháu tìm cô ấy bốn năm, đều không chút tin tức gì. Cách đây không lâu, chúng cháu lại lần nữa gặp nhau...... Hai người chúng cháu thật lòng yêu nhau, hi vọng bác thành toàn cho chúng cháu!" giọng của Đường Long, lộ ra sự chân thành.

"Mật Đường nói với tôi, cha đẻ Thái tử Long, là một người đã có hôn ước. Cậu xác định, cậu có thể ẹ con con bé được hạnh phúc sao?" Nếu như người đàn ông này không muốn buông tha cho chuyện hôn ước kia, bà tuyệt sẽ không đồng ý để Mật Đường làm người tình bí mật.

"Bác gái, bác nói không sai. Cháu có hôn ước với nhà họ Tiêu, nhưng mà, chuyện hủy hôn, cháu đã đăng trên báo chí rồi. Tin tưởng cháu được không, cháu sẽ cho Mật Đường một câu trả lời." Đường Long giải thích rõ ràng như thế, chính là muốn Đậu Ngọc Nga khỏi băn khoăn. Anh thật sự sợ, mẹ vợ tương lai này, sẽ ngăn cản hạnh phúc của anh và Mật Đường.

Tiêu gia?

Trời ạ, người đàn ông này lại là con rể của Tiêu Thính Quân cùng Lương Bích Ngọc? Xem ra, ân oán giữa bà cùng Lương bích vĩnh viễn không cải biến được rồi. Lương Bích Ngọc dùng mưu ma quỷ kế, chiếm đi chồng của Đậu Ngọc Nga bà. Bây giờ, hai đứa con gái của hai người lại cùng xâu xé một người đàn ông! Giữa hai người, thật là nghiệt duyên!

"Tôi tin tưởng lời của cậu nói, cậu cũng nên nhớ kĩ lời của mình đi. Nếu để cho con gái tôi bị thương tổn, tôi tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cậu!" Bà thua trong tay Lương Bích Ngọc, qua cả đời sống trong uất ức. Bà quyết không thể để con gái cũng như bà, thua trong tay con gái của ả Lương Bích Ngọc kia.

"Bà ngoại thái tử Long à, tin tưởng A Long đi! Nếu như nó có lỗi với Mật Đường, bà tìm tôi tính sổ cũng được. Tôi dùng nhân cách của mình và tính mạng cam đoan với bà, nó nhất định sẽ không phụ lòng con gái bà đâu!" Đường Thương Long ôm Công chúa Phượng, gương mặt từ ái. Ông hi vọng cỡ nào, hai đứa bé này, luôn luôn bay nhảy quanh ông!

"Bác gái à, cháu muốn xin bác một chuyện." Nhớ tới Mật Đường bị bắt cóc, Đường Long vẫn còn sợ hãi. Chuyện anh đăng báo hủy hôn. Tiêu Tử Phượng nhìn tin tức này xong, sẽ không biết lại làm ra chuyện gì nữa! Anh thật sự lo lắng ẹ con cô! Nếu như mất cô hay bất luận cái gì, anh nhất định sẽ đau đến không muốn sống nữa.

"A? Chuyện gì? Cậu cứ nói đi!" Xin bà một chuyện? Đậu Ngọc Nga có chút nghi ngờ, bà có thể giúp cậu ta cái gì đây? Chẳng lẽ, muốn cầu hôn Mật Đường?

"Trước khi cháu cùng Mật Đường kết hôn, hi vọng cả người bác đến ở trong nhà cháu. Như vậy, cháu sẽ tiện chăm sóc mọi người hơn." Đường Long không dám nói ra chuyện Mật Đường bị bắt cóc, anh sợ dọa người mẹ hiền lành này.

"Chuyện như vậy bác không dám làm chủ. Như vậy đi, bác sẽ thương lượng một chút với Mật Đường, sau đó sẽ trả lời cậu."

Cùng con gái sống nương tựa lẫn nhau, Đậu Ngọc Nga sớm đã thành thói quen nhìn con gái bướng bỉnh cố chấp. Chuyện như vậy, bà thật sự không dám thay Mật Đường đáp lời.

Mật Đường tỉnh dậy, mặt trời lên cao rồi.

Suy nghĩ một chút về cuộc triền miên đêm qua, cô vẫn nhịn không được mà đỏ bừng cả mặt. Suy nghĩ một chút về cảm giác thỏa mãn kia, hạnh phúc dâng trào.

Ánh mắt của cô, không nhìn thấy hình dáng của Đường Long, trong lòng sinh ra mất mác. Người này, đi đâu rồi?

Cô đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, đi tới trong phòng khách. trên khay trà phòng khách, để một tờ giấy. Trên tờ giấy, là chữ của anh."Bảo bối, anh dẫn cha đi dạo công viên một lát. Sau đó, sẽ đến công ty làm việc. Khi nào em rời giường, thì bảo A Long đưa em về nhà. Nhớ nói chuyện với mẹ đấy, anh chờ câu trả lời của em! Yêu em, A Long."

Thấy tờ giấy này, trong lòng của cô ấm áp. Trong ấm áp cũng có một tia phiền muộn. Bốn năm trước, anh để lại một tờ giấy rồi đi. Hai người từ biệt, chính là bốn năm. Tờ giấy này, có phải lại bắt đầu ột cuộc chia tay vô tận không?

Cô tắm, tầm mắt nhìn trên gương. Trong gương, có một cô gái có khuôn mặt trái xoan. Da thịt trắng noãn, chằng chịt vết hôn. Nhìn một ít khối thịt bị hôn đến bầm tím, trong lòng cô lại dâng lên ngọt ngào. Ngọt ngào cũng có một chút bất an. Nếu mẹ thấy vết hôn này, nhất định sẽ hỏi. Cô giải thích thế nào với mẹ đây? Suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy lúng túng! Cũng không thể nói ẹ rằng, cô không ở nhà Vân Vân, mà là qua đêm trong nhà của một người đàn ông được!

Cô mặc bộ váy dài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cái váy này, vừa vặn che được dấu vết xấu hổ ấy.

Mật Đường cầm túi xách của mình, lưu luyến nhìn gian phòng này. Cô hít thật sâu một hơi, đi ra ngoài sân.

Sân nho nhỏ, đầy mùi hoa lài thơm ngát. Mật Đường ngẩng đầu quan sát, mới phát hiện có mấy cây hoa lài. Hoa trắng noãn, nở đầy đầu cành. Ong mật, bay múa trong bụi hoa. phía sau cây hoa lài, là từng bụi trúc xanh tươi tốt. Thân ảnh khảnh đón gió tạo nên một quang cảnh cực kì thanh thảnh, thoải mái.

Trong lòng Mật Đường một hồi cảm khái: Thật là một căn nhà tươi mát!

Cô rất thích ngôi nhà nho nhỏ này, thích tất cả mọi thứ ở đây. Nếu như Đường Long không có hôn ước, cô nguyện ý ở chỗ này cùng anh cả đời!

Đáng tiếc, người đàn ông này không thuộc về Đậu Mật Đường cô! Vô luận là đối với Đường Long, hay là cái nhà này mà nói, Đậu Mật Đường cô cuối cùng cũng là một vị khách qua đường!