Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 55: Đồng quy vu tận (Cùng chết)




Để A Long tiện thể đưa Đậu Mật Đường về? Cha có phải uống nhiều quá rồi không? Để cho con rể đi đưa một mỹ nữ về nhà, cũng không sợ hai người cùng bỏ trốn sao? Trong lòng Tiêu Tử Phượng âm thầm thầm oán trách cha tùy ý. Nhưng cô lại không có cách nào ngăn cản chuyện này.

Lúc Tiêu Tử Phượng không có cách nào, Đậu Mật Đường lại nói:

"Không phiền toái mọi người, tôi gọi taxi về là được." Đậu Mật Đường đứng lên, cúi chào với mọi người. "Mọi người ngủ ngon, tôi đi trước một bước." Tiếng nói vừa dứt, cô bước ra khỏi quán trà. Vẫy một chiếc taxi, lên xe mà đi.

Trong lòng Tiêu Tử Phượng, thầm đọc một tiếng a di đà Phật. "Cô ta, còn biết thức thời."

Trong mắt Đường Long, rõ ràng viết lên hai chữ bi thương. Chẳng lẽ, ngay cả tư cách làm người lái xe cho cô anh cũng không có sao? Ngay cả đưa cô một đoạn đường, cũng khiến cô chán ghét như vậy sao?

Không được, anh không thể nhẫn nhịn chịu đựng tiếp nữa. Đè nén như vậy, nhất định sẽ nghẹn chết anh mất.

Đậu Mật Đường thanh toán tiền xe, xuống xe ngay đầu hẻm. Một mặt cúi đầu hướng ngõ nhỏ mà đi, một mặt suy tư. Nghĩ tới Đường Long cùng Tiêu Tử Phượng ân ái, trong lòng cô lại khổ sở không lý do.

"Đậu Mật Đường, mày là bình dấm chua. Người ta là vợ chồng sắp cưới, ân ái thân thiết là chuyện bình thường.Mày ăn dấm chua gì? Mày có tư cách gì mà ghen đây? Mày chẳng phải cái gì của người ta!" Đậu Mật Đường lau nước mắt, âm thầm mắng mình yếu đuối, mắng mình bất lực. Khóc cái gì? Khóc có thể giải quyết vấn đề sao? Nhưng cô cũng không biết vì sao, cô đúng là không có tiền đồ, chỉ không ngừng nước mắt mình lại được.

Người đàn ông này, thật đúng là khắc tinh của cô! Từ lúc gặp anh, mãi cho đến bây giờ, cô luôn không ngừng rơi lệ. Nước mắt của cô mấy hôm nay rơi nhiều hơn cả nước mắt mà cô từng rời hai mươi năm qua.

Cô vì đàn ông kia mà rơi lệ, thật sự là rất ngu ngốc. Dù cô có khóc đến chết, anh cũng sẽ không biết! Có lẽ, anh căn bản là không nhận ra mình. Thậm chí, anh đã sớm quên đêm tình bốn năm trước.

Từ trong mắt anh, anh không giống như là không nhận ra cô! Bằng không, anh cũng sẽ không bi thương khi cô từ chối. Anh vẫn cúi đầu uống rượu, lúc đó chẳng phải đang trốn tránh ánh mắt của bản thân sao?

Thời điểm cô cúi đầu trầm tư, một người chặn ngang ôm lấy cô. Cô nghĩ rằng gặp lưu manh, muốn há mồm gọi mẹ. Còn không có gọi ra tiếng, cô lại bị bịt miệng ôm ngang người. Một cỗ mùi rượu nồng nặc, phả vào mặt. Cô mở to hai mắt, cẩn thận nhìn người đàn ông đang kiềm chặt cô.

Trời ạ!

Người đàn ông này, thế nhưng lại là Đường Long mới chia tay vài phút trước! Làm sao anh có thể chờ ở chỗ này? Làm sao mà anh biết cô ở tại nơi này? Trời ạ, chẳng lẽ anh đã biết đến sự tồn tại của đứa nhỏ? Sẽ không, anh hẳn là chưa từng thấy hai đứa nhỏ!

Đường Long ôm ngang hông Đậu Mật Đường, đem cô nhét vào trong xe Mercedes-Benz xa hoa của dmình.

"Anh Đường, anh muốn làm gì? Bắt cóc? Tôi cũng không đáng giá! Cướp sắc? Tôi cũng không xinh đẹp!" Đường Long không để ý tới câu hỏi của Đậu Mật Đường, lập tức đóng cửa xe lại. Anh vòng qua bên kia xe, ngồi vào vị trí lái xe. Chiếc Mercedes-Benz màu đen, theo đường Hòa Bình chạy như bay.

"Họ Đường kia, anh thả tôi xuống xe." Đậu Mật Đường không biết Đường Long mang cô đi đâu, không ngừng vỗ tay lái.

"Em còn làm càn, anh sẽ lái xe tông vào tòa nhà phía trước. Hai chúng ta, đồng quy vu tận!" Trong thanh âm của Đường Long mang theo điên cuồng cùng phẫn nộ. Ngữ khí của anh, tuyệt không giống như đang nói giỡn. Đậu Mật Đường không dám lại làm càn, chỉ ngoan ngoãn ngồi trong xe.

Đồng quy vu tận? Đừng tưởng rằng cô không dám! Đậu Mật Đường cảm thấy so với cuộc sống thống khổ thế này, còn không bằng cùng người đàn ông này đồng quy vu tận!