Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 39: Sắc lang




Một ngày mới, rốt cuộc lại bắt đầu.

Đậu Mật Đường hít một hơi thật sâu, lần nữa đi vào đại sảnh Tiêu thị. Vốn quyết định không hề bước chân vào toàn nhà này nữa, nhưng quỷ thần xui khiến cô lại đến đúng giờ để làm.

Chính cô cũng không biết, rốt cuộc vì cái gì? Vì vị hôn phu của Tiêu Tử Phượng? Dường như không phải vậy! Cô trốn tránh anh ta còn không kịp nữa là, làm sao vì anh ở lại đây?

Nhất định là vì nhận tiền lương trước ba tháng của người ta! Lấy cách sống của Đậu Mật Đường, làm sao có thể lấy không như vậy! Chỉ cần Tiêu Tử Đăng không ức hiếp, cô tình nguyện dùng ba tháng làm việc, để trả số tiền lương kia.

Đậu Mật Đường tin rằng nhất định là như vậy!

Đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, đưa mắt nhìn bốn phía. Tên háo sắc kia chưa đến. Hừ hừ, nói thật, cô không muốn nhìn thấy cái tên quỷ háo sắc kia. Đậu Mật Đường đóng cửa lại, chuẩn bị đi thu dọn tài liệu trên bàn. Khi một ngày kết thúc lại, tiếng đồng hồ vang lên là kết thúc công việc một ngày của thư kí, nói chính xác hơn là người phục vụ!

Chân mới vừa bước được một bước, một người bỗng ôm lấy eo thon của cô. Bằng cảm giác, người này chính là Tiêu Tử Đằng.

"Cô gái đáng yêu, đến với anh nào. Chơi trò chơi mèo vờn chuột này anh thành thạo lắm. Em đã muốn chơi, anh sẽ cùng em chơi đến cùng." Tiêu Tử Đằng nói còn chưa xong, đã đem miệng thúi hôn lên gò má cô.

Tối hôm qua, anh ta theo dõi Mật Đường đến tận cửa. Sau đó, lại hỏi thăm hàng xóm về lai lịch của cô. Cô là một người mẹ chưa lập gia đình, đó là sự thật. Về phần gã lưu manh nào đó chẳng qua là lừa dối. Ha ha, muốn chơi anh một vố ư, cô còn non lắm!

"Tiêu Tử Đằng, anh buông tôi ra. Không buông ra, tôi sẽ hét lên!" Đậu Mật Đường không nghĩ rằng người này háo sắc đến vậy. Cô vừa giùng giằng, vừa uy hiếp.

"Kêu người? Em kêu đi! Chỉ cần em kêu được người đến, anh sẽ nói là em dụ dỗ anh đó! Đến lúc đó, em mất mặt, hay là anh mất mặt" Tiêu Tử Đằng đùa bỡn vô lại. Anh không tin, cô gái này dám kêu người. Cô gái thời này đều thích làm người chủ động. Chiếm được cô, cô sẽ ngoan ngoãn thôi.

"Sắc lang, hôm nay ày để biết sự lợi hại của tao." Đậu Mật Đường vươn tay, cho Tiêu Tử Đằng một bạt tai. Một chân co lên, đầu gối đụng trúng "cần tăng dân số" của Tiêu Tử Đằng (*).

(*: hôm qua vừa hỏi thằng cháu cái.... nớ nớ á, nó bảo là cần tăng dân số! Hô hô, thấy hay hay nên đặt vô)

Tiêu Tử Đằng ôm lấy vật giữa hai chân, đau đến nhe răng nhếch miệng. Trong lòng của anh ta, hận không thể giết chết cô gái điêu ngoa trước mặt.

Đậu Mật Đường nhìn thấy Tiêu Tử Đằng đau đến đầu đầy mồ hôi, thế nhưng không biết làm sao. Cô âm thầm giận mình, ra tay cũng quá nặng! Cô cũng không nghĩ tới, thầy dạy môn thể dục, dạy cô một chiêu phòng thân này lại có lực sát thương mạnh như vậy! Người đàn ông này không sao chứ?

Cô nên làm cái gì bây giờ? Bỏ của chạy lấy người? Hay là đưa anh ta đi bệnh viện? Đậu Mật Đường tính tình vốn tốt bụng, sợ rằng chặt đứt giống nòi Tiêu gia. Mặc dù ghê tởm anh ta, nhưng cũng thấy tội tội! Không được, phải đưa anh ta đi bệnh viện.

Cô đưa tay đỡ Tiêu Tử Đằng, không nghĩ tới lại bị anh ta nhân cơ hội kèm chặt hai bên.

"Em à, xem em có bao nhiêu khả năng chịu đựng!" Đậu Mật Đường cay cú, khơi dậy sự chinh phục dục vọng của Tiêu Tử Đằng. Cô gái này dám làm như vậy! Cô làm như vậy, là muốn cho anh "tuyệt nòi" phải không! Hôm nay, nếu không nắm cô trong tay, anh sẽ không gọi là Tiêu Tử Đằng nữa.