Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 104: đàm phán từ hôn




Tiêu Tử Phượng bất đắc dĩ trở về chỗ ngồi của mình, trong lòng âm thầm nghĩ tới. Người đàn ông này, không phải là động vật máu lạnh chứ! Đối người đẹp khêu gợi như vậy, cư nhiên không nhúc nhích!

Thật không biết, cái danh hiệu tổng giám đốc phong lưu, có như thế nào có? Cô cũng muốn xem một, anh có thể nhịn được bao lâu? Nếu có thể nhẫn nại hết đêm tân hôn, cô hoàn toàn phục anh!

Bữa cơm này, tương đối đè nén. trong lòng Tiêu Tử Phượng giận dỗi, cơ hồ không sao ăn vào. Mà Đường Long lại nghĩ mở miệng thế nào, cũng ăn không nổi.

"Tử Phượng, sao em không ăn?" Đường Long châm một điếu thuốc. Anh thấy thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, hỏi thăm Tiêu Tử Phượng.

"Anh Long, em ăn no rồi." Tiêu Tử Phượng uống một ngụm trà, cố ý giả bộ mỉm cười.

"Tử Phượng, anh có chuyện muốn nói với em." Nếu phải đi trên con đường chia tay này, liền sảng khoái một chút! Đau dài không bằng đau ngắn, nói nhanh một chút thì giải thoát một chút.

"Hả?" Tiêu Tử Phượng có chút kinh ngạc. tại sao Anh ngưng trọng như vậy? Chẳng lẽ nói, muốn cầu hôn cô? Vòng ngọc kia là lễ vật cầu hôn?: "Anh Long, có chuyện gì thì anh cứ nói đi!"

"Tử Phượng, chúng ta chia tay đi!" Đường Long vững vàng, chậm rãi nói ra những lời này. Rốt cuộc nói ra! Nói chuyện tình chia tay, thở phào nhẹ nhõm.

"Anh nói cái gì? Chia tay?" ly trà Tiêu Tử Phượng trong tay, 'Choang' một tiếng rơi trên mặt đất. Tiếng vang thanh thúy, ở trong phòng cực kỳ chói tai.

Chia tay? Tiêu Tử Phượng suy nghĩ rất nhiều chuyện có thể xảy ra, duy chỉ không ngờ chuyện chia tay này! Cô không ngờ, mới đính hôn không lâu, người đàn ông này lại có thể chia tay. Tại sao? Đây rốt cuộc là tại sao? Là do cô không đẹp? Là dáng người cô không chuẩn? Là trình độ học vấn cô không đủ cao? Hay gia thế cô không đủ hiển hách?

"Đúng vậy! Chúng ta chia tay!"

"Tại sao? Nói cho em biết lý do!" Tiêu Tử Phượng căm tức nhìn Đường Long, một bộ bi thương đau khổ."Đường Long, nói cho em biết, lý do anh vứt bỏ em là gì?"

"Tử Phượng, thật xin lỗi! Em phải sinh hoạt chung một chỗ với gã đàn ông đã có người trong lòng, sẽ là một chuyện vô cùng thống khổ. Sớm giải trừ hôn ước, đối với em, đối với anh đều là một giải thoát." Vô luận là trên thương trường, hay đàm phán với người khác, Đường Long chưa bao giờ sẽ nói dối, cũng không có kinh nghiệm lừa người. Tại trường hợp lúng túng như vậy, anh vẫn nói thật.

"Trong lòng anh có người khác? Trước lúc đính hôn, tại sao không nói cho em biết? Đường Long, người đàn bà kia rốt cuộc là ai? Cô ta đẹp hơn em không? Cô ta có gia thế hơn em không? Cô ta có trình độ học vấn cao thế nào? Cô ta yêu anh nhiều hơn em ư?" Giờ phút này, tâm tình Tiêu Tử Phượng xuống dốc thậm tệ.

"Tình yêu, không liên quan đến khuôn mặt! Cũng không liên quan đến gia thế! Nó tới một cách im lặng, không một tiếng động. Ngay cả người trong cuộc, cũng rất khó phát hiện!" Đường Long cười khổ một cái. Ngay cả chuyện bốn năm trước, Đậu Mật Đường không thừa nhận, cô sẽ thương anh sao? Mặc dù cô không thương anh, anh cũng sẽ giống như thiêu thân, lao về ngọn lửa của cô. Cho dù bị chết cháy thì đã sao?

"Tại sao muốn tặng em vòng ngọc? lễ vật chia tay?" Tiêu Tử Phượng chỉ vào vòng tay, chất vấn Đường Long.

"Anh cảm thấy xin lỗi em, mới tặng em lễ vật. Anh biết, lễ vật này bù đắp không được nổi thống khổ của em, nhưng anh chỉ làm được những thứ này thôi!"

"Đường Long, anh từ hôn, đã để cho em bị người khác chê cười. Tại sao? tại sao còn phải dùng cái vòng ngọc này tới làm nhục nhã em hả?" Tiêu Tử Phượng ném đôi vòng ngọc xuống đất.

"Choang"

Vòng ngọc lấp lánh sáng ngời kia, trong khoảnh khắc đã vỡ tan làm nhiều mảnh.

Đường Long không nghĩ tới, Tiêu Tử Phượng sẽ kích động và mất khống chế như thế. Anh kéo cái ghế ra, đứng lên. Trường hợp như vậy, không thích hợp để tiếp tục nói chuyện nữa."Tử Phượng, anh đưa em về nhà."

"Đường Long, anh sẽ phải hối hận! Từ hôn với em, anh sẽ hối hận cả đời!" Tiêu Tử Phượng buồn bã nhìn Đường Long một cái, xoay người ra khỏi cửa phòng. Khi Đường Long chạy theo ra, cô đã lên một chiếc taxi.

Taxi vội vã đi, chỉ còn lại Đường Long đang ngẩn người!

Đi thì đi đi!

Đường Long biết, anh đuổi theo cũng có kết quả này! Chỉ cần anh không thay đổi chủ ý từ hôn, Tiêu Tử Phượng sẽ không tha thứ cho anh.

Cô đau thương, nhất định là tạm thời. Đợi cô yêu một người đàn ông khác, cô sẽ quên sự có mặt của anh, quên cơn đau từng có.

Thời gian, sẽ chữa khỏi vết thương lòng người. Theo thời gian trôi, tất cả sẽ tốt đẹp lên! Bất kể là Tiêu Tử Phượng cũng tốt, hay là Đường Long anh cũng tốt.

Đường Long nhìn trên đồng hồ vàng cổ tay, nhìn màn đêm của đô thị, thở dài một cái. Anh nên đi đâu về đâu? Về nhà? Anh không muốn! Anh không muốn sống ở trong phòng lạnh lẽo một mình ấy, không muốn nến hương vị cô đơn! Một mình nằm ở trên giường, trợn tròn mắt chờ trời sáng, quá khó chịu!

Không trở về nhà, anh đi về đâu?

Đi công ty? Làm việc cả đêm? Không muốn! Một tí muốn làm việc cũng không có!

Nếu không có chỗ đi, thì đến quầy rượu mua say thôi!

Trong quán rượu, vĩnh viễn sẽ không cô độc! Nơi đó, vĩnh viễn cũng sẽ có một bầy vừa khóc lại vừa ồn ào! Uống say, vừa khóc vừa cười! Chạy đến trong sàn nhảy, điên cuồng một tí! Ai cũng không chê cười người nào, ai cũng không thèm để ý ánh mắt của người khác. Coi như anh hôm nay uống say, ở trong quán bar khóc lớn một trận, cũng không ai nhìn anh! Suy nghĩ một chút, quầy rượu thật đúng là một nơi đáng để đi!

Một quán rượu U Mê, chính là nơi khách thường đến.

Nhạc mở to. Trong sàn nhảy, người ta điên cuồng giãy thân thể của mình. Trong góc, lại là một số người đang uống rượu giải sầu.

Đường Long đi thẳng tới một góc khuất, im lặng uống rượu mà người phục vụ đưa tới. Âm nhạc ồn ào, đám người nhảy múa điên cuồng, người đẹp, cũng không thể hấp dẫn tầm mắt anh. Ánh mắt của anh, vẫn dừng lại ly rượu trước mặt!

Tự rót tự uống, một ly lại một ly!

"Mầm Vân Vân, mau, mau uống rượu với tớ!" Một giọng nói quen thuộc, bay vào trong lổ tai Đường Long. Anh quay đầu nhìn lại, Đậu Mật Đường cách anh không xa!