Mẹ, Chúng Con Muốn Cha

Chương 101: Hiểu lầm




Đường Long hít sâu một hơi để bình tĩnh trở lại, bưng ly trà đi về phía phòng làm việc.

Đường Long vẫn luôn cho rằng, mình là một người cơ trí quả quyết. Anh vẫn cho rằng, trên thế giới này, không có người nào khiến anh sợ khi gặp mặt. Anh chưa bao giờ nghĩ vậy, thế nhưng anh lại muốn gặp một cô gái, lại sợ thấy cô gái ấy. Muốn gặp cô, muốn đến nổi điên. Sợ thấy cô, sợ mình hoảng hốt! Anh có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của chính mình, con tim hoảng loạn nhảy thanh.

"Một ly trà, mà pha lâu đến vậy sao? Tôi thật không biết Đường tiên sinh đi pha trà? Hay là đi trồng trà nữa cơ đấy?" Đường Long đi vào phòng làm việc của anh, cư nhiên nhìn thấy Đậu Mật Đường đang nhàn nhã xem báo chí."Nếu không phải vì để cho anh xem thiết kế, tôi đã về lâu rồi."

"Đã thiết kế xong ư?" Đường Long có chút không tin tưởng, cô bé này lợi hại như vậy à? Tại nơi này lại có thể có công suất làm việc cao như thế?

"Đường tiên sinh, theo ánh mắt của mình, tôi thiết kế ra một phương án. Anh nhìn đi, hài lòng hay không?" Đậu Mật Đường đem bản thiết kế đẩy tới trước mặt của Đường Long, thuận tiện nhận lấy ly trà trên tay Đường Long. Tay hai người, trong lúc vô tình chạm qua nhau. Cánh tay tê rần, tâm thần cũng loạn. Đường Long lấy dũng khí xem thiết kế trước mặt Đậu Mật Đường, mà cô thì cúi đầu uống trà.

"Anh xem một chút." Đường Long thu lại lòng đang nhảy loạn, cẩn thận nhìn bản vẽ. Sân có hình bầu dục, vị trí máy tập thể hình. Vị trí máy tập thể hình dựa theo chiều cao ở giữa, hai bên cách đều nhau, hài hòa mà lại đẹp. Cũng căn cứ theo đường cong sân cỏ, tạo thành một vòng duyên dáng hình cung."Thiết kế rất đẹp." Đường Long vừa nhìn, vừa không nhịn được mà than thở. Cô bé này, là trời sinh làm nghề thiết kế mà. Vật gì vô tay cô đều trở nên ngay ngắn, trật tự, hoàn mỹ, hài hòa.

"Mật Đường, nếu anh trồng một ít thực vật thân leo màu xanh ở đây, sẽ không làm giảm đi sự hài hòa của thiết kế chứ? Tựa như dàn dây leo nhà em vậy! Vừa có thể làm xanh thêm bầu không khí, nhìn lại thấy vui mắt, khiến người khác cảm giác mới mẻ." lời của Đường Long, khiến Đậu Mật Đường một hồi khiếp sợ.

"Dàn dây leo nhà tôi ư?" Người này, chẳng những biết nhà cô đường số 3 Hòa Bình, mà anh còn biết nhà cô có dàn dây leo? Anh đến nhà cô khi nào? Rốt cuộc thì anh đã thấy những gì? Chẳng lẽ, anh biết sự tồn tại của Tiểu Long Tiểu Phượng?

Trời ạ? Nếu đúng như vậy, phải làm sao bây giờ? Người đàn ông này, có phải muốn cướp con của cô hay không?

"Em làm sao vậy? Mắt trừng lớn như thế, thấy sao giữa ban ngày ư?" Đường Long suy nghĩ chốc lát, mới bừng tỉnh đại ngộ. Cô bé này, nhất định là ngạc nhiên vì sao anh biết nhà cô có dàn dây leo!: "Em đừng kinh ngạc như thế nữa! Lần đầu tiên khi tặng giỏ hoa cho em, anh dã nhìn từ ngoài tường vào nhà em!"

"Từ ngoài tường? Anh thật đúng là vô lại! Tại sao phải nhìn ngắm nhà tôi làm gì? Tại sao? Anh không biết, làm như vậy là phạm pháp sao?" Đậu Mật Đường có chút tức giận, xách túi của mình lên. Người đàn ông này, quá nguy hiểm. Cách xa anh một chút, đó mới là hành động sáng suốt.

"Mật Đường, nghe anh giải thích!" Đường Long bắt được cánh tay Đậu Mật Đường, muốn giải thích.

Anh thật sự không muốn làm Mật Đường hiểu lầm rằng anh là một kẻ lòng dạ xấu xa hão sắc. Anh lấy một thân phận của người trăng hoa mà quên cô gái này. Anh không thể lấy thêm một hình tượng kẻ háo sắc xuất hiện trước mặt cô. Đậu Mật Đường vẫn không chịu thừa nhận chuyện bốn năm trước, có lẽ cũng là bởi vì anh là kẻ trăng hoa!

"Tổng giám đốc Đường, anh còn giải thích gì nữa?" Đậu Mật Đường xoay mặt, trợn mắt nhìn anh. Dám vụng trộm nhòm ngó nhà cô, anh cũng chẳng là loại người tốt đẹp gì! Là người tốt, có thể bỏ ra 50 vạn để mua 1 đêm ư?

"Mật Đường, em biết không? Anh nhìn trộm nhà em, là bởi vì anh xem em là cô gái bốn năm trước." Đường Long sâu kín than thở, nói.

Nhìn nhà cô, đem cô làm cô gái bốn năm trước? Chẳng lẽ, trong mắt anh, cô vẫn luôn là người mà ai cũng có thể làm chồng sao? Cô là điếm sao? Cô vì cứu tính mạng của mẹ, mới 1 lần làm gái! Nhưng lòng của cô, là tinh khiết trong sáng! Không có sự bẩn thỉu, cũng không có tục khí của điếm!

"Cái gì cũng đừng nói nữa, để tôi đi là được! Tôi không phải là cô gái anh tìm, cũng không phải là người để anh giải thích!" trong đôi mắt của Đậu Mật Đường tràn đầy tức giận!

"Mật Đường, cho dù em có phải là cô gái ấy hay không. Đừng hiểu lầm mà rời đi, tối thiểu nghe anh nói hết đã!" ánh mắt của Đường Long mang theo sự van xin, ngăn cản bước chân rời đi của Đậu Mật Đường. Cô muốn đi, đôi chân lại không nghe lời cô.

"Anh nói đi, tôi nghe ! trước khi nói chuyện, xin buông bàn tay bẩn của anh ra!" Đậu Mật Đường nhún vai, ý bảo anh buông cô ra. trong mắt của Đường Long thoáng qua một tia bi thương. Dưới hoàn cảnh lúng túng thế này, anh chỉ có thể buông cô ra.

"Kể từ khi em chạy trốn ra khỏi buổi triển lãm đó, anh vẫn cho rằng em chính là cô gái mà anh tìm kiếm bốn năm! Nghe Tiêu Tử Phượng nói em bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng. Anh giống như kiến bò trên chảo nóng, đứng ngồi không yên. Qua điều tra, anh mới biết nhà em ở đường số 3 Hòa Bình. Vì vậy, anh liền lái ô-tô đến đó. Ở ngoài cửa bồi hồi thật lâu, anh không dám đi vào. Anh muốn len lén nhìn em một cái, vô cùng muốn. Vì vậy, anh đứng góc tường, lẳng lặng nhìn cửa sổ nhà em. Không thấy em ra ngoài, đến khi một cô bé bán hoa lài và hoa lài đến, anh để cô bé ấy tặng hoa cho em, chính là muốn biết em bị bệnh nghiêm trọng thế nào mà thôi! Nghe cô bé kia nói tinh thần em rất tốt, anh mới thở ra hơi. Chuyện chỉ có như vậy thôi. Anh lấy nhân cách thề, không có nửa câu nói dối." Đường Long vươn tay, thề với trời.

Nước mắt trong hốc mắt Mật Đường vòng vo qua lại, rốt cuộc lăn xuống.

Cô không biết là nên vui mừng, hay là nên khổ sở đây. Vui mừng vì người đàn ông này quan tâm cô như vậy. Khổ sở là, anh lại là chồng sắp cưới của người chị cùng cha khác mẹ với cô. Cô nên làm cái gì bây giờ? Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Bỏ qua, thống khổ vạn phần! Gặp nhau, khó khăn nặng nề!

"Thật xin lỗi, tôi hiểu lầm anh rôi! Đường tiên sinh, về sau không nên làm như vậy nữa! Làm như vậy, sẽ khiến cả anh và tôi đều cảm thấy tự ái!" Đậu Mật Đường lau nước mắt, thay vào đó là một nụ cười."Đường tiên sinh, tôi nhắc lại lần nữa cho anh biết: tôi không phải là cô bé mà anh tìm kiếm. Anh dây dưa như vậy, rất dễ dàng khiến bạn trai tôi hiểu lầm!"

Bạn trai? Chẳng lẽ, cô thật sự đã có bạn trai rồi sao?