(Truyện ngắn nằm trong series “Sống Bên Rừng Bia Mộ” của tác giả Ngạ Quỷ)
Liệu trầm ngâm ngồi một lúc trước ngôi mộ mọc đầy rong rêu. Đôi mắt anh lơ đãng nhìn xung quanh trời mây, nhìn lại không gian tịch mịch lúc này. Đời người thật sự đã trải qua quá nhiều số phận, cũng như quá nhiều nhịp điệu khiến người ta phải suy tư.
Về chuyện đời của cô gái đã chết dưới nấm mồ kia, một phần có thể là do sự cả tin đến mức ngu dốt của chàng trai đó, cũng một phần là do sự mù quáng trong cuộc tình của cô ta.
Kết thúc câu chuyện về nấm mồ mọc đầy rong rêu. Ông Trịnh lại đứng lên, tiếp tục đi đến trước một nấm mồ khác. Nấm mồ mới này hoàn toàn tách biệt với những nấm mồ còn lại. Nó được nghiễm nhiên nằm riêng một chỗ trong khu nghĩa trang. Nấm mồ gần nhất với nó, có lẽ cũng phải đến cả chục mét.
Nấm mồ này cỏ mọc đầy um tùm, giống hệt như một nấm mồ hoang không có bất cứ người nào chăm sóc từ lâu lắm vậy.
Lão Trịnh bước tới gần ngôi mộ, giơ đôi bàn tay gầy guộc của mình nhổ một vài cái cây dại cao ngất ngưởng, để lộ ra nấm mồ bên trong.
Ông ta nhổ xong đám cây dại thì lại ngồi bệt xuống đất, ngồi trỏ tay vào nấm mộ và nói:
- Người chết ở nấm mồ này cũng có một cái chết hết sức bất đắc dĩ, một cái chết phải dùng tính mạng để đánh đổi. Nếu chủ nhân của ngôi mộ này không chết, có lẽ sẽ có rất nhiều người phải bỏ mạng vì thứ được chôn cùng anh ta.
Liệu quay sang nhìn lão Trịnh rồi hỏi:
- Chủ nhân của nấm mồ này là người như thế nào hả bác?
Lão Trịnh ngửa đầu nhìn lên trời một lúc, ngẫm nghĩ rất lâu rồi mới nói:
- Tôi cũng không nhớ rõ ràng lắm, người này chết cũng đã lâu rồi. Về công việc khi anh ta còn sống thì tôi không rõ, nhưng về tính cách của anh ta thì tôi cho rằng anh ta là một người rất tốt, là một người theo chủ nghĩa anh hùng đúng nghĩa.
Liệu ngồi nghe ông Trịnh nói rất nghiêm túc, anh ngồi yên vị tại đó tiếp tục chờ đợi câu chuyện đời của người này sẽ được ông Trịnh hé lộ.
Ông Trịnh nói:
- Trước khi anh ta chết, anh ta có để lại cho tôi một lá thư tuyệt mệnh. Nói rằng hãy chôn anh ta cùng với thứ đó, để cho cơn ác mộng ấy sẽ vĩnh viễn chấm dứt.
Liệu hỏi:
- Trước khi chết anh ta có gặp ông ư?
Lão Trịnh gật đầu nói:
- Không những có gặp tôi. Mà anh ta… còn chết trước mặt tôi.
Liệu tròn mắt, hai mắt mở to hơi kinh ngạc. Nói như vậy, là người nằm dưới nấm mồ này đã tự sát trước mặt lão Trịnh. Chuyện gì đã xảy ra, lại có thể khiến cho con người ta rơi vào bước đường cùng như thế?
Liệu chăm chú nhìn lão Trịnh, chờ đợi câu trả lời thỏa đáng.
Lão Trịnh ngừng lại một chút, rồi bắt đầu nhớ lại câu chuyện xưa. Câu chuyện được ghi lại trong lá thư tuyệt mệnh của người nằm dưới huyệt mộ này. Câu chuyện về một bức tranh…
…
Hà Dương Cầm là một họa sĩ nổi tiếng và dành được rất nhiều lời ca tụng trong giới nhà nghề. Những bức tranh của anh vẽ thường là những bức tranh trìu tượng, đôi khi rất khó hiểu về nhiều mặt. Nhưng nếu như người ta có thể suy ngẫm ra vẻ đẹp trong đó, biết ngắm nhìn theo một chiều rất riêng thì những bức tranh đó là độc nhất vô nhị.
Thế nhưng, số mệnh đã không mỉm cười với anh bởi cuộc sống của anh cũng rất ngắn ngủi. Khi anh vừa hoàn thành xong một tác phẩm được cho là vĩ đại nhất cuộc đời mình thì anh cũng đã chết.
Anh chết bất đắc kỳ tử với khuôn mặt thảng thốt ngạc nhiên. Người ta thấy anh ngã gục trước bức tranh của mình và bàn tay thì lại xòe ra hai ngón tay tự đặt lên mặt như muốn móc mắt.
Họa sĩ vang danh Hà Dương Cầm đã chết, tin tức này vừa mới xuất hiện đã lập tức làm trấn động giới nghệ thuật. Bức tranh cuối cùng của Hà Dương Cầm được cho là tác phẩm đắt giá nhất mọi thời đại và được gia đình anh ta đem bán đấu giá ngay sau đó.
Một mức giá cao kỉ lục đã được trả cho bức tranh của một họa sĩ người Việt. Hơn mười triệu đô la cho một bức tranh nghệ thuật của Hà Dương Cầm, và nó được một người Việt kiều mới từ Mỹ chuyển hẳn về Việt Nam định cư đã mua lại.
Mặc dù bức tranh đã được bán đấu giá và có người mua lại thành công. Thế nhưng vẫn có không ít người muốn săn tìm bức tranh, như một loại sở thích khám phá. Có không ít người muốn được ngắm nhìn bức tranh cuối cùng của Hà Dương Cầm, để xem rốt cuộc trong bức tranh nghệ thuật đó cuối cùng là ẩn chứa bí mật gì mà lại có thể khiến họa sĩ Hà Dương Cầm phải kinh ngạc đến chết đi như vậy?
Dẫu vậy, kể từ khi người sở hữu bức tranh bán đấu giá đó tại buổi đấu giá lại cũng là lần chót. Người ta không thể tìm được danh tính ông ta, cũng như nơi bức tranh tọa lạc.
Sự việc cứ như vậy, như đã sắp chìm vào quên lãng của tất cả. Nhiều người đã cho rằng bức tranh cuối cùng của Hà Dương Cầm kia sẽ không bao giờ có thể được chiêm ngưỡng một lần nữa.
Nhưng không, hai năm sau bức tranh ấy đã xuất hiện trở lại.
Lần này người ta cũng nghe thấy thứ tin tức hệt như lần trước. Chủ nhân của bức tranh ấy đã chết, một cái chết bất đắc kỳ tử vì hoảng sợ, vì chứng nhồi máu cơ tim hệt như cố họa sĩ Hà Dương Cầm khi trước. Khi người ta phát hiện ra cái xác của ông ta, người ta thấy ông ta dường như cũng đang cố tình muốn móc đôi mắt của mình ra để không muốn nhìn thấy một thứ gì đó thì phải.
Bức tranh một lần nữa xuất hiện trước công chúng, và lần này lại tiếp tục được đem đi bán đấu giá.
Với hai cố sự xảy hy hữu đối với những chủ nhân trước đây của nó, càng đẩy mức giá của bức tranh cao hơn bao giờ hết. Một mức giá hai mươi lăm triệu đô la cho một bức tranh đã được đưa ra. Người ta chưa từng thấy một bức tranh nào của một họa sỹ gốc Việt lại có giá cao kỉ lục đến như vậy.
Tiếp tục với những chuyện xảy ra như lần trước, chủ nhân tiếp theo của bức tranh cũng có số phận không khác gì hai người trước đó. Ông ta cũng chỉ sống ẩn mình trong hai năm cùng với bức tranh, rồi lăn ra chết với cái chết tương tự.
Điều này làm dấy lên sự nghi ngại và bản tính tò mò ngày càng thôi thúc của nhiều người. Bức tranh đó đến tột cùng là ẩn chứa bí mật gì?
Trong khi dư luận đang xôn xao vì một chuyện như thế, thì lúc này nhà nước cũng vào cuộc. Một vụ việc liên quan đến duy nhất một bức tranh, đã kéo theo lần lượt ba mạng người chết đặt ra một giấu hỏi cực lớn. Nhà chức trách cho rằng liệu có khi nào có một kẻ sát hại cả ba mạng người theo cùng một thủ đoạn. Họ không tin cái việc người ta chỉ nhìn một bức tranh rồi lăn ra để chết. Đó là một sự lý giải hết sức ngu xuẩn và chỉ những kẻ ấu trĩ với lối suy nghĩ nông cạn, những kẻ cuồng tranh hoặc mê tín đến phát điên mới có thể nghĩ đến việc ấy là do hoảng sợ mà thành.
Một chuyên án điều tra được thành lập, do Hoàng Xuân Danh phụ trách. Danh có trách nhiệm truy tìm đầu mối, và khoanh vùng các sự kiện liên quan đến tất cả ba nạn nhân. Tìm kiếm khả năng khả nghi có xuất hiện để ra tay hãm hại cả ba người.
Liệu có khi nào, hung thủ chính là một kẻ mê tranh nhưng hắn lại không muốn bức tranh đó được sở hữu bởi một người nào khác mà không phải hắn nên mới giết các nạn nhân? Nhưng câu hỏi đó nhanh chóng bị Danh phủ nhận, bởi nếu hung thủ yêu thích tranh như thế, hắn nên giết nạn nhân xong rồi cuỗm luôn bức tranh đi mới đúng. Vậy tại sao hắn còn để bức tranh lại?
Danh suy nghĩ đến vấn đề này, liền đặt ra một hướng suy luận gắt gao. Rất có thể là do hắn muốn ngụy tạo những cái chết theo lẽ tự nhiên để nhà chức trách không thể tìm ra manh mối, chỉ cho rằng đây là một vụ án đột tử. Rồi hắn sẽ tìm cách để lấy lại bức tranh theo một con đường chính thống hơn. Đây chính là luận điểm mà Danh nhất quyết bám chặt vào, để suy luận con đường tiếp theo tìm ra hung thủ.
Trong khi chuyên án điều tra mới được thành lập. Thì lại một lần nữa bức tranh kia được đem ra công bố đấu giá.
Nhưng lần này, khác hẳn với mọi lần trước. Người ta chưa kịp trả tiền để sở hữu bức tranh thì bức tranh đã hoàn toàn biến mất… vĩnh viễn.
Một sự mất tích hết sức kỳ lạ, không ai là chủ nhân của nó. Cũng chẳng ai sở hữu được nó, vậy bức tranh đã đi về đâu? Nó bị mất cắp ư? Vậy tên kẻ cắp là ai mà lại có thể lọt qua hàng trăm nhân viên an ninh trong buổi đấu giá, để khiến cho bức tranh biến mất ngay trước khi chiếc búa định giá cuối cùng gõ xuống?
Sự kiện lần này càng khiến bức tranh kia được ngụy tạo thêm nhiều câu chuyện thêu dệt huyền bí. Rằng liệu có khi nào đó là một bức tranh thành tinh, một bức tranh sát chủ vì không muốn giết thêm mạng người nên đã tự động biến mất.
Thay vào đó, người cuối cùng ra giá lại ngồi đó chưng hửng ngỡ ngàng, vì cứ lầm tưởng rằng bức tranh sắp được rơi vào tay mình, để một lần nữa mình có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp nghệ thuật của nó.
Sau khi bức tranh mất tích, vụ án trở thành một giấu hỏi lớn và bị bỏ ngỏ không thể tìm ra câu trả lời.
Danh cũng đành phải tạm gác lại sự điều tra, cùng với chuyên án ba mạng người chết vì không thể tìm ra manh mối nào liên quan.
Bởi cả ba nạn nhân đều sinh sống một mình, và không hề có mối thù hằn cũng như xích mích nào với ai. Khoảng thời gian từ khi sở hữu bức tranh cho đến khi họ chết đi đều rất hạn chết giao du với người khác, chuyên án đi vào bế tắc và đành phải khép lại.
…
Hai năm sau.
Danh bước đi lững thững trên con phố vắng. Trong đêm tối sương lạnh, chợt anh phát hiện ra có một bóng người phụ nữ đang lướt đi như bay trong màn đêm. Cái dáng người cô ta nom sao mỏng manh yểu điệu nhưng lại xinh đẹp lạ kỳ.
Người phụ nữ đó cứ tỏ vẻ lén la lén lút, nhìn ngang nhìn dọc như đang sợ ai đó phát hiện ra vậy. Điều đó khiến cho Danh hết sức lưu ý và cho rằng cô ta đang thực hiện một hành vi xấu xa phạm tội nào đó mà không muốn bị người khác phát hiện, trực giác mách bảo cho Danh biết, rất có thể cô ta sẽ thực hiện một hành động vi phạm luật pháp.
Danh bám theo cô ta sát nút không rời từ lúc đó. Và từ khi anh bám theo cô ta, cô ta dường như cũng không hề biết rằng kể từ lúc nào đã luôn có một người đi theo sát mình như vậy. Cô ta cứ đi vừa nhìn ngang nhìn dọc mà không chút cảm giác nào đối với một người lấp ló trốn tránh bám đuổi cô ta.
Danh cứ bám theo sau cô ta cho đến khi cô ta dừng lại trước một căn nhà và lén lút đi vào trong đó. Cửa căn nhà không hề đóng lại, cẩn trọng thêm một chút Danh nhìn ngó xung quanh rồi lẻn vào theo.
Vào tới nơi, anh tiếp tục bước theo lối hành lang mà cô gái vừa mới đi vào. Bóng dáng cô ta vẫn đang lẩn khuất ở phía trước và chẳng thể nào rời khỏi mắt của Danh được.
Nhưng đi thêm chừng năm mét nữa thôi, thì đột nhiên bóng dang của cô ta biến mất khiến Danh hơi hoảng. Anh vẫn cố gắng trấn tĩnh lại, cuối hành lang này là một con đường cụt. Vậy cô gái đó cuối cùng đã biến đi đâu mất?
Không kịp trả lời cho câu hỏi đó, thì trước mắt Danh lại xuất hiện một thứ khiến anh phải há hốc miệng nói ngắt quãng:
- Bức… tranh…
Phải, nó chính là bức tranh đã làm xôn xao dư luận nhiều năm qua. Chính là bức tranh hết sức huyền bí đã mất tích của Hoàng Dương Cầm.
Danh cảm thấy rất ngạc nhiên là vì sao nó lại ở đây? Vì sao nó lại nằm trong căn nhà này của người phụ nữ kia? Người phụ nữ kia đã biến đi đâu mất?
Không chờ cho mình kịp trả lời những câu hỏi, theo kinh nghiệm trinh sát của mình. Ngay khi đã phát hiện ra manh mối, để cho an toàn và tránh bứt dây động rừng. Danh lùi lại phía sau, thoát khỏi lối hành lang và ra khỏi căn nhà.
Sau khi ra ngoài xong, Danh tận dụng ghi nhớ thật kĩ hình dáng của căn nhà, bao gồm địa chỉ, kiến trúc cùng cảnh quan xung quanh, không bỏ sót một thứ nào.
Khi trở về sở cảnh sát, Danh quyết định không nói sự việc này cho ai biết và tự mình điều tra trước.
Anh lên kế hoạch tiếp cận với cô gái kia, và thử tìm hiểu xem tại sao cô ta lại có được bức tranh. Và liệu rằng cô ta có phải là hung thủ sát nhân ba mạng người trước đó để cướp đi bức tranh hay không?
Đặt ra kế hoạch xong, ngay ngày hôm sau, Danh đã dựa theo trí nhớ để quay lại chốn cũ.
Vẫn là căn nhà đó, vẫn là một căn biệt thự sang trọng kiểu cổ điển của người pháp. Nó nằm trong một khu phố vắng ngay gần một cái nghĩa trang, và xung quanh nó thì không còn bất cứ căn nhà nào khác.
Căn nhà dường như đã lâu rồi không có người chăm sóc, xung quanh lá cây rơi rụng đầy sân cỏ. Lại thêm những mảng sơn tường vôi vữa cũng đã rụng lả tả bởi sức bào mòn của thời gian.
Khung cảnh ban ngày của ngôi nhà hết sức khác biệt so với ban đêm, nó giống như việc một cái bóng đèn đang bật hay tắt vậy. Đêm qua khi anh nhìn thấy căn nhà thì chỉ thấy nó có một vẻ âm u lạ kỳ, nhưng sáng nay thôi thì anh lại thấy nó hết sức đẹp đẽ và rực rỡ.
Danh bước tới gần căn nhà, và bắt đầu giơ tay lên gõ nhè nhẹ vào cánh cửa gỗ của căn nhà ba lần.
Tiếp theo, anh lẳng lặng đứng đó chờ đợi. Nhưng chẳng có tiếng trả lời, cũng không hề có âm thanh nào phát ra từ sau cánh cửa gỗ ấy. Nó vẫn im lìm.
Chờ cho thêm một lúc nữa không hề có động tĩnh gì, Danh lại chuẩn bị tiếp tục gõ cửa. Thì lần này cánh cửa đã kịp mở ra, nhưng Danh không hề thấy người đâu. Chỉ có một giọng nói vọng ra ngoài:
- Anh có chuyện gì? Muốn tìm ai?
Danh hơi thẫn người ngạc nhiên, vì không biết mình đang đối đáp với ai. Nhưng đêm qua, trước khi anh tới đây thì anh đã nghĩ ra đủ mọi lý do thuyết phục, và nhiều bằng cớ để có thể tiếp cận người phụ nữ này.
Anh chỉnh trang lại trang phục một chút rồi hắng giọng nói:
- Chào cô! Tôi là một người rất yêu thích nhà cổ, kiến trúc của căn nhà này rất đẹp. Tôi muốn mua lại nó, không biết cô…
Nhưng chưa chờ cho Danh nói xong, bên trong đã lập tức có giọng nói phát ra rất nhanh chóng dứt khoát:
- Không bán!
Danh hơi ngẩn người, đến bước này thì anh cũng chưa tính được là mình mới nói một câu mà cô ta đã dùng giọng đuổi khách như vậy, e là hơi bất lịch sự. Nhưng anh vẫn hết sức tự tin sẽ có thể đốn gục bức tường tự vệ của cô ta.
Chưa nói về chuyện Danh tiếp cận cô ta với mục đích gì. Nhưng chỉ nói riêng về ngoại hình của Danh, cũng như tài năng của anh, thì trước đây trong học viện cảnh sát. Đã có không ít nữ công an xinh đẹp phải chết mê chết mệt anh. Thậm chí có vài lần Danh còn bị các cô nàng tỏ tình giữa sân trường. Những chuyện như thế Danh gặp phải rất nhiều. Sau này bắt đầu công tác ở đơn vị, cũng có không ít những cô gái xinh đẹp khác bám đuổi quanh Danh, nhưng anh vẫn chưa hề ưng thuận một người nào.
Danh tự cho mình là một người cao quý, và để lựa chọn người anh có thể phát triển tình cảm thì dĩ nhiên cũng phải có tố chất hơn người.
Mặc dù cô gái này Danh chưa hề nhìn thấy mặt mũi, mới chỉ nghe thấy giọng nói. Nhưng cũng đoán là thân hình cô ta không quá tệ. Mà tệ cũng không sao, xấu một chút âu lại càng dễ dàng tiếp cận hơn.
Trước khi đến đây Danh đã tính kỹ hai phương án. Một là nếu như cô ta đồng ý bán lại căn nhà, Danh sẽ lựa vào lý do đó để chính thống dò hỏi mọi động tĩnh của cô ta, về cả lai lịch của bức tranh. Hai là nếu như cô ta không đồng ý, thì Danh sẽ lập tức chuyển sang kế hoạch B là xin vào tham quan căn nhà và tán tỉnh cô ta.
Cả hai cách này, cách nào cũng đều có thể tiếp cận người phụ nữ đó để điều tra, cái này gọi là nam nhân kế.
Suy tính mọi điều trong đầu xong, Danh lại tiếp tục cất giọng tỏ vẻ khẩn thiết nói:
- Thôi được, nếu như cô không có ý định ấy thì có thể cho tôi xin vào tham quan căn nhà này một chút được không? Tôi rất yêu thích lối kiến trúc nhà cổ, và muốn tái hiện xây dựng nhiều lối kiến trúc đó ở một nơi khác.
Danh nói xong, liền bất động đứng yên một chỗ chờ đợi.
Rất lâu sau mới có âm thanh đáp lại:
- Được rồi, anh có thể vào!
Cô gái đồng ý để cho Danh vào, với một giọng điệu cũng chẳng vui vẻ gì.
Danh hứng thú dạt dào, gật đầu khoan thai bước vào trong với bước đi rất lịch thiệp của một quý ông.
Vào tới nơi, anh thấy đèn điện trong nhà đã được bật lên sẵn. Một cô gái hết sức xinh đẹp với cặp mũi cao, đôi mắt to long lanh và cặp môi rất quyến rũ đang nâng ly rượu vang nhìn anh đầy khiêu khích.
Danh hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ chào hỏi. Rồi tiến tới gần, không chờ cô ta mời ta tự tiện ngồi xuống nói chuyện. Anh ta nói:
- Tôi không ngờ chủ nhân của căn nhà này lại là một người phụ nữ xinh đẹp và trẻ trung đến như vậy.
Cô gái cũng hơi nghiêng đầu đáp lại, cô nói:
- Tuổi tác không hề nói nên sự thành công.
Rồi cô ta hất cằm, hướng trỏ về phía bức tranh treo trên tường ở phía cuối hành lang. Bức tranh ấy lộ ra ở đằng sau khung cửa sổ. Cô ta lại nói tiếp:
- Anh biết người vẽ ra bức tranh đó chứ? Anh ta cũng còn rất trẻ trung…
Danh giả bộ hơi ngạc nhiên, anh chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía bức tranh như nhìn thấy nó lần đầu tiên vậy. Anh khẽ khàng thốt lên:
- Ồ, trong đời tôi chưa bao giờ có thể nhìn thấy bức tranh nào đẹp đến như thế!
Sắc mặt cô gái khẽ trầm xuống, cô hơi tỏ vẻ căng thẳng và hỏi Danh:
- Anh hiểu hết những thứ mà bức tranh diễn tả chứ? Anh có thể nhìn thấy hết mọi vấn đề trong đó chứ?
Danh vẫn cứ chăm chú nhìn bức tranh, và không biết rằng từ khi nào trong mắt của cô gái đã lộ rõ ra một luồng sát ý như muốn ăn tươi nuốt sống Danh nếu như anh không thể trả lời hợp với ý định của cô ta.
Danh hơi nghiêng đầu, rồi quay lại nhìn cô gái. Khi này khuôn mặt cô ta đã chuyển sang nụ cười, giấu đi vẻ mặt muốn giết người vừa rồi, một khuôn mặt hết sức quyến rũ nhìn Danh.
Danh vui vẻ trả lời đáp lại:
- Bức tranh này rất đẹp, nhưng có lẽ nó ẩn chứa quá nhiều bí mật cao siêu rồi! Tôi không thể nhìn ra được hết vấn đề trong đó, người vẽ ra bức tranh này quả thật là một thiên tài.
Cô gái hơi nhếch miệng cười, ngón tay trỏ hơi vân về làn môi đỏ gợi cảm của mình. Cô nói:
- Phải, để hiểu được bức tranh ấy, cho dù là người sành nghệ thuật như thế nào đi chăng nữa. Cũng phải mất tối thiểu hai năm thì mới có thể hiểu được bức tranh đó ẩn chứa vấn đề gì.
Danh tỏ vẻ cực kỳ hứng thú, anh nói:
- Ồ, vậy với người không dành về nghệ thuật thì sao?
Cô gái vẫn cười, nụ cười như lẳng lặng sát khí. Trong đôi mắt cô dần ánh nên sự quyết liệt. Cô đáp lời:
- Cũng chỉ mất chừng hai năm, với sự trợ giúp của tôi!
Cô gái nói đến đây, Danh liền có cảm giác thỏa ý. Mấu chốt mọi vấn đề của vụ việc dường như đang được dần lộ ra sau bức màn đây rồi. Cô gái này, chắc chắn có liên quan đến thứ bí mật của bức tranh kia. Và không gì hơn hết, cô ta rất có thể là hung thủ hại chết người.
Danh nhìn cô gái một lúc rồi nói với vẻ lịch sự:
- Cô thật là một người xinh đẹp, tôi muốn nhìn ngắm cô thêm nhiều nữa. Và cũng xin phép được lui tới đây thêm nhiều lần để nhìn ngắm bức tranh kia, mong cô cho phép.
Cô gái suy nghĩ một lúc, hai hàng lông mày của cô hơi cau lại. Không phải vì một lời đề nghị đường đột của một người đàn ông xa lạ khiến cô lo lắng, mà là vì cô lo lắng về hành động của mình đối với anh ta liệu rằng có quá vội vàng hay không.
Danh chờ đợi mãi mà vẫn thấy cô ta trầm ngâm suy nghĩ. Bèn ra chiều nhắc khéo đến mấy lần cho cô ta hiểu.
Nhắc đi nhắc lại đến lần thứ ba, cuối cùng cô ta dường như cũng từ trong mơ hồ tỉnh lại. Cô ta nhoẻn miệng cười đáp ý:
- Được rồi, tôi đồng ý! Nhưng để cho tiện, vẫn xin mời anh hãy đến buổi tối. Vì ban ngày thì tôi không thường xuyên ở nhà.
Cô gái nói xong liền nháy mắt cho Danh một cái với đầy sự khiêu gợi và vẻ khiêu khích một anh chàng lính chiến, rằng anh hãy bắt đầu xông vào chiến trường đi thôi.
Danh gật đầu, lịch thiệp chào cô gái:
- Vậy thì tôi xin phép, nếu được thì tối mai tôi sẽ quay trở lại. Phiền cô giúp đỡ tôi lý giải bức tranh, nếu được thì cho tôi xin phép mời cô những bữa tối để đền đáp lại tấm thịnh tình ấy.
Cô gái chậm rãi suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu trả lời nói:
- Không cần, anh tới đây xem tranh là tôi vui rồi. Hiếm khi nào lại có người cùng chung sở thích. Tôi không thích ra ngoài, anh cứ đến đây rồi chúng ta sẽ cùng ăn tối. Tôi sẽ chuẩn bị sẵn mọi thứ để thết đãi anh.
Danh vui mừng nói:
- Vậy được, chào cô!
Nói xong anh quay đầu đi ra khỏi căn nhà. Khi anh vừa mới ra khỏi đến nơi thì cánh cửa gỗ cũng đóng sầm lại.
Qua cuộc trò chuyện lần đầu tiên này với cô ta, Danh có cảm giác như mình vừa trải qua một hương vị mật ngọt gì đó mà từ trước đến nay anh chưa từng nếm trải vậy.
Trở về sở cảnh sát, Danh lại tiếp tục sưu tầm tất cả những thứ tư liệu liên quan đến việc tham nghiệm về một bức tranh nghệ thuật là như thế nào.
Trong cuộc trò chuyện với cô gái, anh tỏ vẻ rất hứng thú với bức tranh, vậy nên trong cuộc gặp gỡ tiếp theo. Anh vẫn cần phải chuẩn bị một chút để tự cho mình là người có nghề, có như vậy thì cuộc nói chuyện mới thuận lợi và tự nhiên, khiến cô ta không hề nghi ngờ gì về việc anh điều tra cô ta.
Buổi tối ngày tiếp theo. Danh lại xuất hiện trước căn nhà đó, và trên tay không quên cầm một bó hoa hồng được bày biện hết sức đẹp mắt.
Khi đến ăn tối ở một ngôi nhà, thì tốt hơn hết vẫn nên có một món quà nào đó kèm theo để tặng chủ nhà. Chuyện này Danh nghĩ rất phù hợp với cô gái sống trong căn nhà kiểu cổ theo lối kiến trúc châu âu này. Chắc cô ta sẽ thích những điều mà Danh làm.
Anh giơ bàn tay lên trước cánh cửa gỗ, và lần này lại tiếp tục gõ thêm ba tiếng gõ cửa đều đặn.
Hệt như lần trước, cũng phải rất lâu sau thì anh mới thấy cánh cửa mở ra.
Lần này Danh thấy cô gái đã xuất hiện ngay trước mặt mình, hiển nhiên là không hề giống như lần trước anh gặp cô ta giả thần lộng quỷ khiến Danh suýt nữa thì mất hết hồn vía.
Cô ta nhìn Danh rồi lại nở nụ cười quyến rũ nói:
- Mời anh vào đi!
Danh hơi cúi đầu, rồi lịch thiệp đem bó hoa với tư thế thẳng đứng cánh tay, và khuỷu tay hơi chếch lên một chút. Đưa bó hoa sát gần đến gương mặt cô để cho hương thơm ngào ngạt tỏa ra.
Anh nói với giọng điệu hết sức ngọt ngào nói:
- Tặng cô, người thầy nghệ thuật đáng kính sắp tới của tôi!
Cô gái tỏ vẻ rất hạnh phúc, cô nhận lấy bó hoa rồi mau chóng cất nó đi cắm vào một chiếc bình và cẩn trọng ngắm nghía.
Cả hai bắt đầu bữa tối với không khí hết sức lãng mạn, kèm theo đó là những chủ đề nóng bỏng xoay quanh vấn đề nghệ thuật.
Từ đó, Danh bắt đầu tiếp cận được cô gái và ngày ngày được trò chuyện với cô ta. Càng ngày càng hiểu thêm sâu sắc về bức tranh treo trên tường.
Những bức màn sau đó cũng dần dần được hé lộ. Nhưng đó cũng không phải là chuyện Danh cảm thấy hoảng sợ nhất. Mà thứ khiến anh hoảng sợ nhất là sự trấn tĩnh của mình trước cô gái cứ dần biến mất theo thời gian. Và rằng anh chàng cao giá Hoàng Xuân Danh đã phải chịu khuất phục trước ngưỡng cửa ngọt ngào của người phụ nữ, trước những cám giỗ đầy mật ngọt của cô ta. Anh đã yêu cô ta mất rồi…
Thấm thoắt đã trôi qua một năm trời từ khi Danh thường xuyên lui tới đây. Anh cảm giác như nơi này hết sức thân thuộc, giống như một căn nhà thứ hai của mình vậy. Cả người phụ nữ kia tương tự cũng như thế, cô ta giống như một người vợ hiền thục hết sức ngọt ngào. Mà bất cứ khi nào Danh có mặt, cảm xúc của cô ấy cũng hệt vẹn nguyên như lúc thuở ban đầu.
Hôm nay, Danh lại đứng trước bực cửa của căn nhà, khi anh vừa giơ bàn tay lên để gõ cửa thì lập tức cánh cửa đã tự động mở ra.
Vẫn là cô gái ấy, vẫn giống như một năm trước với vẻ trầm tĩnh như nước. Với cái vẻ gần gũi mà như xa lạ không chút nào thay đổi. Chính tính cách ấy của cô ta, lại càng khiến Danh say như điếu đổ. Cả đời chàng lãng tử đẹp trai hào hoa Hoàng Xuân Danh, chưa bao giờ phải chịu sự khuynh đảo trước một người phụ nữ như vậy.
Cô gái nhìn anh và nói:
- Mời anh vào nhà!
Danh gật đầu, và như thường lệ lại là một bó hoa. Hôm nay là một bó hoa cúc, cô gái nhanh tay đáp lấy và lại tiếp tục cắm nó trở lại bình.
Nhân lúc cô gái không chú ý, Danh lại tiếp tục giở cuốn sổ nhật ký thường ngày ghi lại mọi hoạt động của mình như một thói quen. Hơn một năm qua, những điều mà anh ta tiếp xúc, những cái cách thể hiện của cô gái cũng như những cuộc trò chuyện và chủ đề của anh đều đã được ghi lại một cách rõ ràng.
Ngoài việc anh phát hiện ra mình đã yêu cô gái, thì anh cũng phát hiện được ra rằng trong bức tranh nghệ thuật trìu tượng kia. Thì ra là có cả trăm khung cảnh trồng chất lên nhau. Mỗi một khung cảnh riêng biệt, phải có con mắt và sự lý giải sâu xa lắm thì mới có thể nhìn ra. Và trong mỗi một khung cảnh đó dường như đều đang vẽ lên một câu chuyện, những khung cảnh gắn liền với nhau thành một câu chuyện liền mạch. Một năm qua Danh đã tìm hiểu được ý nghĩa sâu sắc trong bức tranh khoảng một phần ba rồi, và tiếp thêm nữa nếu như khả năng cảm thụ hội họa của anh tăng cao. Những bức màn đằng sau sẽ càng được vén ra nhanh hơn.
Danh bước vào trong căn nhà, cảm thụ không gian thật yên tĩnh và mùi hương từ trên người cô gái. Một mùi hương lạ kỳ hết sức thơm dịu giống như là một mùi sáp của tranh sơn dầu vậy.
Danh cực kỳ thích thú mùi hương này trên cơ thể cô, và đã có nhiều lần anh ra ý dò hỏi. Thế nhưng một điều tương tự giống như mọi lần, cô ta chỉ mỉm cười mà không đáp lại.
Một sự bí hiểm sâu thẳm trong con người của cô ta. Rốt cuộc là cô ta ẩn chứa bí mật gì thế? Một năm cho một cuộc điều tra, điều này hết sức viển vông cho một trinh sát tài ba phá an chớp nhoáng như Danh. Một năm trôi qua mà vụ án chết ba mạng người vẫn đang ở trong bế tắc. Và dường như chính Danh cũng đã quên mất rằng mình phải điều tra phá án chứ trên hết không phải là tán tỉnh người phụ nữ kia.
Nhưng có lẽ thời gian tiếp xúc với cô ta quá lớn đã khiến Danh quên mất và biến mục tiêu phụ thành mục tiêu chính của mình. Hôm nay anh còn chuẩn bị những lời ngọt ngào, chuẩn bị tỏ tình với cô ấy.
Nhìn cô gái bưng bê những dĩa thức ăn đầy sang trọng. Danh từ từ tiến đến gần cô không một tiếng động, rồi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô như đang vuốt lông của một chú mèo.
Cô gái đột nhiên quay sang nhìn Danh, nụ cười trên khuôn mặt biến mất, theo vào đó là đôi lông mày chau lại khó hiểu:
- Anh làm gì thế?
Danh hơi luống cuống, nhưng cũng đã bị lửa tình lấn át. Anh nói chuyện một cách đầy tình cảm:
- Đã có người nào kể cho cô nghe về câu chuyện học trò thích người thầy của mình chưa?
Cô gái nghiêng đầu nói:
- Hình như là chưa. Mà nếu có thì chắc là người học trò đấy cũng bị đuổi học vì dám lỗ mãng như vậy.
Danh trợn tròn mắt tỏ vẻ thích thú, thật không ngờ cô ta lại có lý giải chuyện này như vậy. Anh cười khổ nói:
- Vậy nếu như tôi nói rằng, những câu chuyện ấy phần lớn đều kết thúc bằng tình yêu đẹp đẽ của cả hai thì cô nghĩ sao?
Cô gái ngồi xuống ghế, nhoẻn miệng cười nhìn Danh và nói:
- Thì chung quy cũng chỉ là họ bị mối tình của mình lôi cuốn đi đến nỗi mất đi luân thường, và thường thì khi người ta phá vỡ quy tắc, sẽ luôn phải có một sự trả giá nào đó xảy đến với họ.
Danh nghe đến đấy, liền hiểu được ý vị sâu sắc trong câu nói này. Đại thể rằng cô ấy muốn nói rằng, nếu Danh có suy nghĩ ấy với cô thì tốt hơn hết nên triệt tiêu nó đi trước khi nhận lấy hậu quả.
Nhưng Danh nào có thể chịu buông thả dễ dàng đến như vậy. Nói một người hào hoa như anh từ bỏ một cuộc tình ư? Trong khi anh có hàng tá các cô gái khác theo đuổi. Vậy mà chỉ vì cô ta anh đã từ bỏ tất cả. Danh lại chịu cam nguyện một kết quả không theo ý mình hay sao. Anh nói:
- Nếu người học trò ấy, vẫn cứ bất chấp tất cả thì sao? Tình yêu đôi khi mù quáng hơn những thứ gọi là lý trí mách bảo rất nhiều.
Cô gái chậm rãi suy nghĩ, rồi chợt đề cập đến một vấn đề, cô hỏi:
- Anh còn nhớ khung cảnh thứ ba trong bức tranh chứ?
Danh gật đầu:
- Còn nhớ, nhưng sao vậy?
Cô gái nói:
- Đó cũng là một con cáo ngồi trước bậc thềm của một hang động, hang động của chúa sơn lâm. Nhưng rồi khi nó nhận ra rằng chúa sơn lâm đã có tình cảm với chính nó thì sao? Ở khung cảnh thứ tư?
Danh hơi sửng sốt nghĩ đến vấn đề này. Anh chợt nhớ đến khung cảnh diễn tả thứ ba trong bức tranh là một con cáo ngồi trước hang cọp. Nhưng rồi khung cảnh thứ tư, con cáo đó đã chết. Chỉ còn lại một bộ xương ngay dưới chân một con cọp. Chỉ có điều anh vẫn không thể hiểu nổi một điều, anh lại hỏi cô gái:
- Con cáo đã chết, nhưng điều đó cũng không thể khẳng định hoàn toàn là do con hổ làm ra được. Trong khung cảnh thứ tư, con hổ cũng đã rơi nước mắt trước bộ xương của cáo?
Cô gái thở dài lý giải:
- Trong tình yêu con người ta đôi khi mù quáng, mù quáng không nghe theo vận mệnh đã an bài. Và khi họ bất chấp theo điều đó thì nghịch lý sẽ đến với họ. Khi con hổ nhận ra rằng nó cũng có tình cảm với con cáo thì chính tay nó đã sát hại con cáo mất rồi. Là vì nó ngày ngày đều thấy cáo xuất hiện trước hang nên rất tức giận, nhưng cho đến một ngày khi nó đã giết cao xong, nó lại cảm thấy thương nhớ bóng hình của cáo. Và đó cũng là sự trừng phạt cho kẻ không tin theo số phận mà bất chấp dâng hiến cho thứ tình cảm ngu ngốc một cách mù quáng.
Danh lặng im, có lẽ đến đây thì anh nên dừng chủ đề lại thì hơn. Bởi câu trả lời của cô ấy đã quá rõ ràng. Danh lại tiếp tục ngồi xuống ghế, cố nặn ra một nụ cười nhìn cô ấy và nói:
- Hình như chúng ta đã quay trở về những khung cảnh đầu tiên trong bức tranh rồi thì phải. Có lẽ chúng ta cũng nên khám phá những khung cảnh tiếp theo đi thôi. Vấn đề về cáo và hổ là điều mà chúng ta đã luận bàn rất nhiều lần trong một năm đã trôi qua.
Cô gái lại nở nụ cười, cô ta nói:
- Đúng vậy, tuy việc con cáo và con hổ chỉ là những câu chuyện bên lề. Nhưng chúng chính là nên tảng để xây dựng lên được một bức tranh nghệ thuật vĩ đại đến như vậy. Có lẽ tôi chưa từng nói với anh rằng, để thấu hiểu toàn bộ bức tranh thì anh anh cần phải hiểu rõ câu chuyện con cáo và con hổ. Nó chính là một chiếc chìa khóa vạn năng đấy.
Cô gái lại nghiêng đầu, đứng lên, dẫn Danh đến gần bức tranh, và lại chỉ vào bức tranh và hối thúc Danh:
- Giờ thì, anh hãy thử nhìn xem xem trong bức tranh này, khung cảnh tiếp theo là những gì. Sẽ là rất hữu ích nếu như anh biết cách vận dụng cuộc tranh luận vừa rồi đấy!
Danh nghe lời và lập tức ngước nhìn lên bức tranh. Anh hơi nghiêng đầu kinh ngạc, vì rõ ràng lúc này anh có thể nhìn thấy, trong bộ xương của con cáo có một đôi mắt. Thay đổi lại cục diện một chút, bắt đầu từ đôi mắt theo nét nhìn tổng quát, lại có thể thấy được chú hổ đang ôn tồn yên tĩnh nằm trong bụng một con voi.
Cô gái lại hỏi:
- Sao thế? Giờ thì anh nhìn thấy những gì?
Danh lắp bắp trả lời:
- Lạ thật, tại sao tôi lại nhìn thấy một con voi, một con voi hết sức khổng lồ. Và thêm một chút nữa, là lại có một con hổ có răng nanh rất dài.
Cô gái trả lời:
- Loài voi đó là voi ma mút, và con hổ kia lại là một con hổ răng kiếm có từ thời viễn cổ. Hổ răng kiếm trong khung cảnh này giống như cáo ở bức tranh thứ ba và thứ tư.
Danh gật gù hiểu ra, thì ra mọi chuyện nhiều lúc có nhân duyên từ rất nhiều thứ. Rất có thể con cáo chính là con voi ma mút kiếp trước hóa thành, và kiếp sau chính là để trả nợ cho hổ. Càng nghĩ anh càng cảm thấy bức tranh này quá ư sâu sắc.
Nghĩ lại mọi chuyện từ trước tới nay, Danh còn cảm thấy có quá nhiều điều lồng ghép hết sức sâu xa trong đó. Không chỉ tư bức tranh, mà còn là từ cô gái. Dường như những cuộc nói chuyện trước nay của anh dù muốn dù không thì cũng trở thành chủ đề liên quan đến bức tranh. Và dường như cho dù anh có tự chủ mở chủ đề như thế nào, thì cũng có thể khiến vấn đề tranh luận ấy trở thành chìa khóa để mở bức màn tiếp theo. Chẳng lẽ lại đúng như cô ta ta, đây thực sự là số kiếp?
Thêm một năm nữa trôi đi, Danh vẫn có tình cảm sâu đậm với cô ta. Con người anh biến đổi hoàn toàn, từ một kẻ lạnh lùng không hứng thú với bất cứ cô gái xinh đẹp nào. Thì nay, lại chết mê chết mệt cô ta và dần trở thành một anh chàng yếu đuối lụy tình đến mức điên dại. Còn gì khổ sở hơn khi ngày ngày nhìn thấy người mình thích, nhưng lại không thể thổ lộ.
Còn cô ta thì sao. Cô ta chẳng khác gì như những ngày đầu mà Danh gặp phải, vẫn là một cô gái có nét lạnh lùng khó tả, một sự quyến rũ đến bí ẩn. Và hai năm trôi qua rồi, sự bí ẩn đó chưa lúc nào giảm xuống. Quả là một con người có tâm tư sâu đến khủng khiếp.
Danh gấp gọn lại cuốn sổ nhật ký, anh đã ghi lại toàn bộ những gì mà anh gặp phải trong hai năm qua, và để tạm nó ở trên bàn. Anh chuẩn bị hết sẵn sàng mọi thứ để tiếp tục đến căn biệt thự cổ kính đó.
Ngày hôm nay là một ngày trang trọng hơn tất cả mọi ngày. Bởi vì, hôm nay sẽ là bức màn cuối cùng được vén ra, khung cảnh cuối cùng trong bức tranh. Là lúc mọi thứ được sáng tỏ, cho cả cái chết của cả ba người trước đó. Cái chết vì sự hãi hùng đến tột độ rốt cuộc là thứ gì.
Dẫu vậy, đó vẫn không phải là điều mà Danh quan tâm nhất. Điều mà anh quan tâm nhất chính là ngày hôm nay, anh sẽ tỏ tình với cô ấy. Mặc cho mọi mũi dùi của cô ấy có hướng đến đâu. Nhưng chẳng thể ngăn cản được nữa rồi. Ngày hôm nay sẽ là cơ hội cuối cùng, qua ngày mai khi bức tranh được lý giải toàn bộ, thì cũng là lúc anh chẳng còn một chút lý do nào nữa để đến gặp cô ấy cả.
Đặt cuốn sổ nhật ký ở trên bàn, cùng với một lá thư ghi lại một vài dòng. Danh suy tính đến chuyện liệu rằng có khi nào mình cũng sẽ gặp phải kết thúc giống hệt như ba người trước đó hay không? Vậy nên anh có để dành lại một chút manh mối cuối cùng dành cho người kế tiếp, nếu như anh ta chẳng may đọc được thì cũng có thể sẽ tìm ra được câu trả lời.
Bước đến trước cửa căn biệt thự, cánh cửa gỗ lại được mở ra. Lần này Danh dành tặng một bó hoa hồng y như ngày đầu, nhưng là chín mươi chín đóa.
Cô gái tiếp nhận bó hoa trong tay của Danh, ngắm nhìn nó rồi cau mày, cô nói:
- Nếu điều gì vẫn cưỡng ép đi ngược lại số phận, thì tôi không dám chắc là anh có thể an toàn đâu.
Danh nghiêng đầu nói:
- An toàn ư, tôi không còn những thứ đó nữa. Đứng trước sự sát thương từ đôi mắt đẹp của em, lá chắn mong manh của tôi sụp đổ hoàn toàn mất rồi. Yêu tôi đi…
Danh thận trọng nói từng từ với vẻ rất nồng nàn. Cô gái hai má chợt đỏ hồng, cô cúi gằm mặt không nói lời nào. Danh khẽ nâng cằm cô và nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Sau đó anh nói:
- Nếu một khi trò đã thích thầy, thầy cản được không?
Cô gái đỏ mặt bẽn lẽn lắc đầu nói:
- Không cản được…
Danh lại thích thú hỏi:
- Vậy thầy có nên đáp lại tình cảm ấy không?
Cô gái lặng im, đôi mắt như làn thu ba sáng lấp lánh. Hai người đứng đó trân trối nhìn nhau một lúc rất lâu.
Rất lâu sau cố mới thở dài nói ba từ:
- Anh vào đi…
Rồi lại quay đầu cầm đóa hoa đem cắm vào chiếc lọ hoa quen thuộc. Lúc này vẻ diễn tả trên khuôn mặt cô hết sức khó tả, một thứ cảm xúc lần lộn trào ngược lên trong người cô. Cô lặng lẽ rơi nước mắt mà Danh không hề hay biết.
Thêm một phút nữa trôi qua, Danh lặng lẽ đi đến ngắm nhìn bức tranh. Và lần này không chờ cô gái phải nhắc, anh đã lập tức vận dụng hết những chi tiết của buổi gặp gỡ định mệnh này, nhìn vào bức tranh để suy diễn nó.
Anh chầm chậm nhìn vào bức vẽ cuối cùng, khung cảnh thứ một trăm trong bức tranh.
Một người mới đã hoàn toàn xuất hiện trong bức tranh này, chẳng phải những con vật như mọi khi. Mà là một người, người đó chính xác hơn là một gã họa sĩ, gã đang vẽ những bức tranh khác trên tổng thể toàn bộ khung cảnh bức tranh lớn này. Từng lớp sơn dầu trồng trồng lớp lớp lên nhau khiến cho nó trở nên cực kỳ vĩ đại và mờ ảo.
Chợt danh chú ý đến một điểm, rằng khuôn mặt của người họa sĩ này khi điểm những nét cuối cùng thì lại tỏ ra hết sức kinh ngạc và thảng thốt.
Danh nhìn sâu vào trong bức tranh mà anh ta đang vẽ, thì liền thấy anh ta đang vẽ chính bản thân anh ta ngã gục trước một bức tranh cũng do chính anh ta vẽ. Mọi sự việc trồng chất lên nhau khiến cho người ta cực kỳ khó hiểu nhưng cũng tỏ ra hết sức lý thú.
Nhưng rồi Danh suy nghĩ lại hết mọi sự kiện trong bức tranh, nét mặt anh cũng chuyển sang vẻ thảng thốt không hề kém người họa sĩ kia.
Anh phát hiện ra rằng người họa sĩ đó không phải ai khác mà chính là Hà Dương Cầm. Chính là người đã vẽ lên bức tranh kì vĩ này.
Trong mắt anh thì giờ phút nào ở khung cảnh thứ một trăm. Hà Dương Cầm như đang sống thực sự, anh ta kêu gào không ngừng với vẻ hết sức thảm thiết. Và từ bức tranh thứ một lẻ một trở đi thì mọi thứ hết sức sinh động.
Từng cái chết, từng nạn nhân chết ra sao trước sự kêu gào điên loại của họ. Như một thước phim lồng ghép trong phim kéo rất dài từ trong bức tranh mà Hà Dương Cầm vẽ trong tranh. Lại thêm một điểm nữa, là trong mỗi bức tranh khi người đó chuẩn bị chết thì đều có một người phụ nữ đứng cạnh họ.
Mồ hôi bắt đầu chảy dài ướt đẫm áo của Danh, khi anh nhìn đến khung cảnh thứ một lẻ tư, lại là một người đàn ông hoàn toàn khác biệt cũng hãi hùng trước bức tranh. Và người đàn ông đó dường như cũng đang đứng ở ngay vị trí này của Danh, kêu gào đến hãi hùng mà chết. Bên cạnh hắn ta cũng có cô gái như vậy xuất hiện.
Cuối cùng, khi anh có thể nhận ra được cô gái luôn xuất hiện trong các bức tranh là ai, thì bức tranh thứ một lẻ năm cũng được anh nhìn ra. Và người đứng trong đó không phải ai khác, chính là anh, Hoàng Xuân Danh.
Khi anh phát hiện ra được sự thật kinh khủng đó, thì cũng là lúc ảnh cảm nhận được một bàn tay đặt vào vai anh. Là của cô gái anh yêu đến mức cuồng dại, cũng là của cô gái luôn xuất hiện trong bức tranh.
Khi cô ấy đặt xong bàn tay lên vai của Danh, cũng là lúc máu từ mắt anh chảy ra. Anh đã bị xuất huyết não vì kinh hãi đến chết.
Xác Danh đầy lạnh lẽo, với đôi mắt hoảng sợ mở to như không tin nổi. Hệt như những người trước đó, anh cũng chết theo cách giống như họ. Cả thảy là bốn mạng người đã qua, đến lượt anh là năm.
Trong bức vẽ ấy, còn có một người đàn ông thứ tư cũng chết. Nhưng tại sao hắn lại không được biết đến, chắc có lẽ hắn chính là chủ nhân thứ tư của bức tranh này?
…
Sau khi Danh chết, người ta nhanh chóng tìm ra xác anh nhờ cuốn nhật ký được để ở trên bàn của anh. Vụ việc Danh chết bất đắc kỳ tử trước bức tranh hệt như các vụ án bốn năm trước khiến cho người ta dấy lên nhiều nghi ngại. Người ta còn phát hiện ra xác của một người đàn ông khác ngay cạnh chỗ của Danh. Nhưng chỉ có điều là xác gã ta đã hóa ra xương. Điều đó chứng tỏ là từ hai năm trước đó gã ta cũng chết theo một cách tương tự giống hệt như Danh. Gã ta có thể chính là tên siêu đạo chích trộm tranh trong buổi đấu giá. Và rằng số người chết trước bức tranh này không sai biệt chính là đều đặn với khoảng cách hai năm sẽ lấy một mạng người sở hữu nó.
Một điều tra viên mới được phân công điều tra sự bí hiểm của bức tranh này. Anh ta tên Đào Văn Đức, cũng là một trinh sát viên có hạng trong nghành.
Chính Đức là cấp dưới của Danh, và cũng chính anh đã phát hiện ra cuốn sổ bí mật ghi chép lại khoảng thời gian giữa anh và người phụ nữ kia trò chuyện. Nó cũng hé lộ một phần nào đó nguyên nhân vì sao Danh phải chết. Là do anh thổ lộ với người phụ nữ kia ư? Không phải, Đức cho rằng là vì Danh đã lý giải được bí mật kinh khủng trong bức tranh, và anh ta đã phải chết theo đúng cái cách mà những người tiền nhiệm của anh gặp phải.
Đức lo lắng do dự, nhưng câu trả lời cho bí mật kinh khủng kia lại càng thôi thúc anh nhiều hơn.
Kể từ khi Danh chết, bức tranh đã được phong tỏa và cất giấu tại một nơi biệt lập không cho người nào rõ. Mà chỉ có Đức, người phụ trách điều này mới có thể gặp được bức tranh và tìm hiểu bí mật ẩn giấu trong nó.
Bức tranh được cất giấu ở sâu trong một căn hầm tối mật của sở công an thành phố. Và chỉ có Đức là người duy nhất có được chìa khóa vào đó để tìm hiểu.
Trước đó, Đức đã dành một khoảng thời gian khá dài để nghiên cứu về tranh nghệ thuật. Khi Danh với mới chết và Đức tiếp quản vụ này. Hai mươi khủng cảnh trong số hơn một trăm khung cảnh mà bức tranh này ký họa lại có thể được anh dễ dàng nhìn ra.
Trong cuộc đời của Đức, đây đúng là lần đầu tiên anh có thể nhìn thấy một bức tranh vĩ đại đến mức như vậy. Một bức tranh khổng lồ trìu tượng sâu xa và đẹp đến tuyệt mỹ.
Khi mới nhìn thấy bức tranh, Đức vui mừng đến mức mất ăn mất ngủ. Nhưng rồi anh cũng vẫn nhận ra một sự thật, là cô gái trong cuốn nhật ký mà Danh nhắc đến đã thực sự xuất hiện.
Buổi tối đầu tiên khi anh đang làm việc với bức tranh, cô ta cũng xuất hiện ngay sau lưng anh với sắc phục của một nữ công an khiến anh không hề nghi ngờ. Nhưng ngay sau đó anh đã điều tra ra được là chẳng có nữ công an nào được điều đến để phối hợp công tác với anh cả.
Điều đó chỉ có thể lý giải được, chính là do người phụ nữ đó hóa thành. Phải, đó chính là người phụ nữ đã khiến Danh chết bất đắc kỳ tử.
Và cô ta không hề hay biết rằng trước khi Danh chết đã để lại một cuốn sổ nhật ký cho Đức, và trong chính cuốn sổ nhật ký đó. Danh đã tố cáo mọi sự, và nét mặt dáng người của cô ta thì không sai vào đâu được.
Đức đã đoán biết được mọi chuyện và vẫn vờ như không hiểu chuyện gì xảy ra. Vẫn giả bộ rằng anh ta tin tưởng cô ta thực sự là người từ bộ cử xuống để phối hợp điều tra. Một chút sơ hở cũng không được Đức cho đem ra hé lộ, cô gái đó nhìn thì có vẻ rất bình thường. Nhưng Đức khác với Danh, anh không bị tình yêu làm cho mù quáng mất đi lý trí. Chỉ có thể là do Danh đã quá yêu cô ta nên anh ta mới không thể nhận ra, rằng người phụ nữ này có một cái nét gì đó mụ mị. Không được linh hoạt như người bình thường.
Một hôm Đức giở lại trang nhật ký đầu tiên, và phát hiện ra trong cuộc đối thoại đầu tiên giữa Danh và cô ta có nhắc đến một chi tiết rất quan trọng. Và chi tiết này cho đến cả hành trình phía sau đều không được Danh nhắc lại.
Chi tiết đó nói đến người phụ nữ này chỉ muốn gặp Danh vào ban đêm. Vậy thì còn ban ngày thì sao?
Đức tự hỏi mình câu hỏi đó, cho đến giờ anh vẫn giả vờ đần độn và là một kẻ mù nghệ thuật trước mặt cô ta. Anh nói anh chỉ có thể xem được vài bức vẽ dưới sự chỉ dẫn của cô ta. Nhưng kỳ thực là Đức đã có thể nhìn thấy tới khung cảnh thứ chín mươi chín. Chỉ thêm một đoạn nữa thôi, nếu Đức cố gắng thì anh có thể hoàn toàn nhìn ra trong bức tranh này khung cảnh thứ một trăm sẽ diễn tả những thứ gì.
Nhưng Đức không làm vậy, anh hoàn toàn thận trọng với mọi hành động của mình. Nếu cô gái này không thể xuất hiện vào ban ngày. Vậy thì, anh chỉ cần lẳng lặng chờ đến ban ngày và đem nó ra ngoài trời xem xét một cách tỉ mỉ là có thể rõ được mọi sự.
Chắc chắn với suy đoán của mình, nên ngay ngày hôm sau Đức đã hành động theo kế hoạch tính toán.
Và lần này anh tính toán đã rất đúng, cô ta không hề xuất hiện dưới ánh nắng ban ngày. Cũng như trong bức tranh kia, khung cảnh thứ một trăm cũng đã được Đức nhanh chóng nhìn ra. Khi anh phát hiên ra mọi sự anh cũng kinh ngạc không thôi. May mắn cho anh là anh đã chọn đúng thời điểm để xem xét nó. Bằng không thì có lẽ anh đã phải gặp phải một kết quả tương tự như những người trước đo.
Đức xem xong khung cảnh cuối cùng thì cũng phát hiện ra mình chính là người đứng trong đó. Chỉ có điều là bây giờ anh không lăn ra chết mà thôi.
Lại tiếp tục nhìn thêm một lần nữa, Đức có thể lờ mờ nhìn được một dòng chữ như cảnh cáo anh:
- Nếu như anh nhìn ra mà không chết như chúng tôi, xin hãy lật lại bức tranh và xem nó đằng sau.
Đúng là dòng chữ có diễn tả ý nghĩa như vậy. Đức không chần chừ thêm nữa mà ngay lập tức đã làm theo, anh lật ngược bức tranh quay trở lại và tháo nó ra khỏi khung tranh.
Một dòng chữ màu đen khác xuất hiện. Dòng chữ này chính là do người vẽ nên nó để lại, là nét chữ của Hà Dương Cầm. Dòng chữ đó ghi: “Là Họa Quỷ - Nếu như tôi chết xin hãy gặp Thích Thiết Tâm đại sư”.
Dòng chữ đó kết thúc, liền đặt ra một mối nghi vấn dành cho Đức. Họa quỷ là cái gì? Và Thích Thiết Tâm là ai thì mới biết rõ được chuyện này. Và rằng phải tìm người đó ở đâu thì mới được.
Trước tiên Đức tạm gác cái suy nghĩ đó lại, và lập tức quay trở về văn phòng. Gõ tên đại sư Thích Thiết Tâm để tìm kiếm. Thật may mắn cho anh, ông ta hết sức nổi tiếng trong giới tăng ni nhà phật và có thể dễ dàng tìm kiếm được ông ta.
Đại sư Thích Thiết Tâm tọa lạc tại chùa Liên Phái, cũng ngay trong nội đô hết sức dễ tìm.
Ngay trong ngày này, Đức liền lên kế hoạch đến tìm ông ta.
Khi anh đến nơi thì liền thấy vị đại sư này đang quét chùa. Anh còn cầm theo cả bức tranh này đến tận nơi cho ông ta xem.
Mới đầu ông ta khi gặp Đức còn giả lú lẫn, và từ chối không gặp anh. Nhưng khi anh vừa giơ bức tranh ra thì ông ta liền lập tức kinh ngạc không thôi.
Rồi ông ta kéo Đức vào chùa và hỏi anh cặn kẽ:
- Cậu tìm thấy bức tranh này ở đâu?
Đức nói:
- Mọi chuyện rất dài dòng, tôi chỉ cần biết một chuyện. Đại sư với họa sĩ Hà Dương Cầm có quan hệ gì?
Đại sư lắc đầu thở dài nói:
- Có quan hệ gì ư? Nếu có quan hệ thì đấy chính là duyên sư đồ giữa chúng ta. Năm đó nó đi du học ngành hội họa từ nước ngoài về, trong một lần viếng thăm chùa thì liền rất thích cách ta truyền tải vào những bức tranh cổ rồi bái ta làm thầy ngay.
Đức lại hỏi:
- Vậy những lời trong này anh ta nói, có nhắc đến Họa quỷ. Họa quỷ là gì?
Đại sư khuôn mặt xám ngắt trả lời:
- Nó là một con quỷ được hình thành theo những nét vẽ cổ, đó là những nét vẽ cấm truyền. Chính nó đã không nghe ta và vẫn luôn mộng tưởng. Tương truyền họa thần thời Trần có thể vẽ ra được một bức tranh dẫn lên cõi thần tiên. Những người sau này học theo nét vẽ ấy đều vẽ phải ra quỷ. Và họ đều có những cái chết bất đắc kỳ tử.
Đại sư dừng lại một chút, ông ta lại hỏi:
- Cậu không nhìn đến chi tiết cuối cùng rồi đấy chứ?
Đức nói:
- Cháu đã nhìn thấy hết toàn bộ rồi. Về cả cách con quỷ giết người…
Đại sư khuôn mặt xám ngắt nói:
- Vậy thì tôi không cứu được cậu nữa rồi, người nhìn thấy những bức vẽ cuối cùng. Một nửa cái hồn đã bị thu vào bức tranh. Vậy thì cũng chẳng thể đốt bức tranh được nữa. Bởi nếu đốt nó thì cũng đồng nghĩa là giết cậu. Chẳng người nào lại có thể sống chỉ với một nửa cái hồn cả.
Đại sư nói xong, liền đuổi Đức đi về. Đức không nghe theo, cũng không cho điều đó là đúng. Anh đem bức tranh về quê ngay trong đêm ấy, tìm một người mang tiếng trong vùng về nghệ thuật trừ tà. Mặc dù trước nay anh không tin những chuyện mê tín vì bản thân là công an. Nhưng chuyện lần này quá ư huyền ảo, bất đắc dĩ anh đành phải dùng đến cách dân gian để lý giải.
Đức tìm đến mấy người làm nghề này, thì tựu trung đa phần đều không biết. Chỉ có một người cuối cùng mà anh gặp. Thì lại là một người hết sức am hiểu nhưng cũng khuyên anh giống hệt vị đại sư kia. Nói anh phải lo lót hậu sự cho tốt, và thời gian của anh không còn nhiều.
Đức vẫn không tin chuyện này, nhưng vẫn muốn thử xem một lần tự an bài cho mình như thế nào. Anh viết một lá thư tuyệt mệnh phòng trừ mọi trường hợp bất đắc dĩ xảy ra.
Sau đó anh đến tìm lão Trịnh, anh nhờ lão giữ dùm và dặn nếu tối đó anh mà có xảy ra bất cứ mệnh hệ gì. Thì hãy lập tức làm theo di nguyện trong lá thư.
Rồi anh lặng lẽ ngồi đó, ngồi trong khu nghĩa trang đêm vắng, lẳng lặng chờ đợi với chiếc đèn pin chiếu rọi nhìn vào khung cảnh của bức tranh.
Màn đem dần dần ập xuống, kéo theo những âm thanh réo rắt kinh khủng kêu lên đều đều của loài cú.
Điều đáng sợ tiếp theo cũng ập đến với Đức. Khi anh vừa kịp quay lại nhìn bức tranh thì cũng là lúc từ trong đó. Lần lượt những bóng hình lập lòe xuất hiện. Một người con gái xinh đẹp bước ra từ trong tranh khiến Đức thất thần. Cô ta bước đến trước mặt Đức, gần hơn một chút nữa, rồi ngửa đầu quay lại. Hai mắt Đức mở to trợn lên đầy hãi hùng, từ trong mắt anh máu đã chảy ra. Đôi bàn tay anh không tự chủ được đưa lên hai đôi con người của mình, rồi chọc mạnh thật sâu vào bên trong.
Hai con mắt của anh bị bắn ra ngoài, miệng Đức trào ra máu. Tay anh đưa lên cổ tự bóp lấy cổ mình cho tự tắt thở.
Đúng lúc ấy lão Trịnh đã nhìn thấy anh tự sát, liền gào lên:
- Đức, mày làm cái gì vậy???
Lão Trịnh cực kỳ hoảng sợ chạy lao đến, nhưng Đức đã tắt thở, không còn bất cứ giấu hiệu nào của sự sống.
Trong bức họa, lại có thêm một nét vẽ chấm phá nữa được hoàn thành. Nếu ai có thể dành về nghệ thuật thì đều có thể nhìn thấy được. Bức vẽ đang miêu tả khun cảnh một cô gái bước ra từ trong tranh, cái đầu cô ta xoay ngược. Mọi ngũ quan cũng đều ngược, cô ta đưa tay đến móc mắt chàng trai và bóp cổ anh ta.
Lão Trịnh thở dài, đem xác của Đức chôn cất trang trọng tại một vị trí riêng biệt. Đọc xong lá thư tuyệt mệnh của anh thì lão cũng đã phần nào hiểu được tất cả câu chuyện.
Hết!
Ngạ Quỷ