Truyền Kỳ Xứ Mộng

Chương 72: Tu luyện (34.2)




Trước mắt ba người là một khoảng đất trống trải, cây cối trong bán kính hai chục mét héo úa, chết cỏng queo. Ở phía xa xa trước mặt ba người họ, một gốc cây linh thụ sừng sững đứng. Linh thụ này xem chừng chính là linh thụ mà phân thân của Ngộ Không lúc trước đã nhìn thấy. Nó tỏa ra linh khí mạnh mẽ, thế nhưng linh khí này chỉ dày đặc quanh thân linh thụ mà thôi, sau đó, dường như bị một vật gì đó hút sạch sẽ.

Khi ba người Lục Hồng đưa mắt tìm xung quanh, họ phát hiện ra một mảnh gỗ nhỏ như có như không bé chỉ độ móng tay út ở trên mặt đất. Mà lý do duy nhất họ phát hiện ra mảnh gỗ này là do toàn bộ linh khí thiên địa quanh đây bị mảnh gỗ mục này hút, đến cả linh khí của bọn họ cũng đã hơi có dấu hiệu bị hút ra.

Nhận thấy chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt ba người nhất thời đều trở nên khó coi. Theo bản năng, cả ba người đều lùi về phía sau mấy bước, ra khỏi phạm vi bị ảnh hưởng. Một khi thấy linh khí trong cơ thể thôi nhộn nhạo, họ mới nhất loạt thở phào một hơi. Mỹ Miêu lo lắng quay qua hỏi Lục Hồng:

“Lục Hồng sư huynh, vừa rồi?”

Mỹ Miêu không cần nói hết câu, Lục Hồng đã hiểu ý, hắn trầm trọng lắc đầu, đoạn nói:

“Anh cũng không dám chắc, thế nhưng anh nghi ngờ vừa rồi là một mảnh vụn gỗ trên người Mộc Tinh đã rơi ra.”

“Một mảnh vụn gỗ mà mạnh như vậy? Khoan đã, Mộc Tinh?” Hầu Ca hỏi, “Ý anh là Mộc Tinh năm xưa từng đánh ngang tay với Lạc Long Quân, đến cuối cùng nhờ có Cồng chiêng mới dọa đuổi được nó, mà cuối cùng cũng không cách nào diệt tận gốc?”

Hầu Ca quả thật thuộc loại mù tịt các truyện xưa tích cũ ngoại trừ những truyện ông nội nó đã nhồi vào đầu nó từ bé. Đó cũng là lý do mà nó lúc trước nhận ra Ma Gà, thế nhưng trong rừng lại không có chút manh mối nào về Ma Trành hay Quỷ Cái. Cũng may là tích về Lạc Long Quân là một trong các tích ông nội nó đã nhồi não hồi bé, thế nên Mỹ Miêu và Lục Hồng không cần tốn thời gian “giáo dục” Hầu Ca. Nghe Hầu Ca hỏi thì Lục Hồng trầm trọng gật đầu:

“Có vẻ đúng như vậy. Theo như anh đoán, mảnh vụn này hoặc là lúc đánh nhau với Lạc Long Quân năm đó đã rơi ra, hoặc là Mộc Tinh cố tình để lại đây.”

“Tại sao?” Mỹ Miêu hỏi, “Nơi đây có gì đặc biệt?”

“Các em chưa nhận ra sao?” Lục Hồng nhìn hai đứa trẻ, đoạn trỏ cây linh thụ ở phía xa xa, nói tiếp “Anh dám chắc gốc linh thụ này có điểm khác thường. Vừa rồi chính hai em cũng đã cảm nhận được linh khí trong người bị hút ra mạnh như thế nào, mà đó là từ khoảng cách xa như vậy. Cộng thêm với nhìn tình cảnh quanh đây, chúng ta có thể đoán mảnh vụn gỗ này ở đây để hút cạn linh khí thiên địa. Nếu anh đoán không nhầm thì mục đích là giúp Mộc Tinh khôi phục tu vi sau thất bại năm đó.”

Ngừng một lúc, Lục Hồng lại nói, “Theo như anh thấy, mảnh vụn này đã ở nơi này rất lâu. Nếu không phải mấy ngàn năm, thì cũng phải trên dưới một ngàn năm rồi. Vậy mà linh thụ kia vẫn sinh trưởng bình thường, không bị khô héo như toàn bộ các cây ở xung quanh đây, lại vẫn tỏa ra một lượng linh khí nồng nặc. Dựa vào những điểm này, có thể chắc chắn gốc cây này có Mộc Tủy Dịch mà chúng ta đang tìm kiếm!”

***

Tháng 1 năm 2006.

Hầu Ca đang ngồi xếp bằng, trước mặt nó để một bình ngọc, chính là bình đựng Thánh Liên Hoàng Đan mà Nguyễn Lão đã đưa. Lúc này, linh khí trong người Hầu Ca đã bão hòa, lên đến tột cùng của Đạo Sư Tam Tinh, căn cơ cũng hoàn toàn vững chắc, là lúc thích hợp nhất để đột phá Tứ Tinh. Hầu Ca dẹp loạn hoàn toàn tâm tình phấn khích, ngồi thiền một lúc điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất. Khi mọi thứ đều đã sẵn sàng, Hầu Ca mở nút bình ngọc, lấy Thánh Liên Hoàng Đan ra nuốt vào.

Đan dược trôi qua cổ họng thì một luồng khí mát lạnh, sảng khoái trào ra. Nó có thể cảm giác được viên thuốc trôi xuống bụng nó, tan ra, dược hiệu vận chuyển khắp các đường kinh mạch trong người. Cảm giác mát lạnh cũng theo đó trào dâng khắp người Hầu Ca. Thằng bé vội vàng tập trung ngồi thiền tu luyện, mắt nhắm nghiền, hai đầu ngón tay cái và trỏ xoa xoa vào nhau.

Hầu Ca cứ ngồi tu luyện vậy, các lỗ chân lông của nó mở ra, linh khí thiên địa được hấp thu vào, còn cặn bã bị thải ra. Tu vi của Hầu Ca vốn đã bão hòa ở Đạo Sư Tam Tinh đỉnh phong lại một lần nữa chuyển biến, cọ cọ dâng lên, chẳng mấy chốc thì đã chạm tới bình chướng Đạo Sư Tứ Tinh.

Bình chướng này trong đầu Hầu Ca hiện ra như một bức tường gạch, mà linh khí thiên địa trong người nó như một mũi khoan. Sau vài lần trùng kích, bức tường đã xuất hiện từng vết nứt nhỏ, dần lan rộng ra. Thấy vậy, Hầu Ca càng tập trung hơn vào vận chuyển linh khí. Mũi khoan linh khí cũng ngày càng tấn công bức tường nhanh và mạnh mẽ hơn, các vết rạn nứt ngày một nhiều và rõ ràng. Cho đến cuối cùng, cũng không biết là bao lâu trôi qua...

“Rầm!”

Bình chướng Đạo Sư Tứ Tinh trong tâm trí Hầu Ca hoàn toàn bị công phá đến sụp xuống. Mà ngay khi “bức tường” này sụp xuống, thì linh khí như nước lũ đánh vỡ đê trào khắp cơ thể Hầu Ca, khiến nó thư sướng tới mức phải rên lên khe khẽ.

Tứ Tinh! Hầu Ca đã đạt tới Đạo Sư Tứ Tinh, thế nhưng được hiệu của Thánh Liên Hoàng Đan cùng các loại đan dược mà Hầu Ca phục dụng trước đây vẫn chưa có vẻ gì là đã hết tác dụng. Sau khi đột phá lên Tứ Tinh, tu vi Hầu Ca vẫn chưa dừng lại ngay mà tiếp tục đề thăng thẳng tới quãng Tứ Tinh trung kỳ. Thậm chí, nếu không phải Hầu Ca quán triệt giáo huấn của ông nội nó, đã áp chế xuống thì có lẽ tu vi của nó còn muốn tiến thẳng vào Tứ Tinh trung kỳ đỉnh, hay thậm chí hậu kỳ. Sau khi áp chế tu vi, Hầu Ca cũng không vội vàng mở mắt mà tiếp tục ngồi nhắm mắt tu luyện, ổn định trạng thái.

Lại một quãng thời gian không biết bao lâu nữa trôi qua. Trong quãng thời gian này, Hầu Ca vẫn đắm chìm trong tu luyện. Linh khí thiên địa vẫn tiếp tục xoay tròn quanh thân thể Hầu Ca, từng đợt từng đợt rót vào trong người nó. Cùng lúc, các loại tạp chất cặn bã theo lỗ chân lông nó được đào thải ra ngoài.

Cuối cùng, linh khí của Hầu Ca cũng dần dần nội liễm, các loại tạp chất xem chừng cũng đã hoàn toàn được đào thải, nó mở mắt. Việc đầu tiên Hầu Ca làm sau khi tỉnh lại là hú dài một tiếng khoan khoái, rồi đứng dậy vươn vai, vặn mình. Cả người nó một mảnh thư sướng, cơ thể khỏe khoắn, tâm trạng vui vẻ. Sau khi lộn nhào vài vòng quanh thạch động, Hầu Ca cũng nhận ra người nó hiện tại khá bẩn và bốc mùi do khá nhiều tạp chất được thải ra trong quá trình tu luyện, đột phá.

“Cũng thật may có một thác nước ngay trước cửa thạch động này,” Hầu Ca thầm nghĩ, “Không biết có phải vị tiền bối kiến tạo ra bí cảnh tu luyện này đặc biệt chọn nơi này vì thế hay không?”

Nghĩ vậy, Hầu Ca không chút chậm trễ mà ra thác nước ngay trước cửa động tắm rửa. Hầu Ca vừa tắm vừa huýt sáo. Tâm trạng của nó lúc này khá tốt. Tuy giải giao hữu nó phải tham gia chỉ còn vài tuần là sẽ bắt đầu, thế nhưng nó cũng đã lên tới Đạo Sư Tứ Tinh, luyện tập thêm chút ít, hẳn là có không giành quán quân thì cũng sẽ không bị loại từ vòng gửi xe. Hầu Ca trước nay không mấy khi lo lắng chuyện ganh đua thế nên chỉ cần không quá mức làm mất mặt ông nội nó là nó đã hài lòng rồi.

Nghĩ tới giải giao hữu, Hầu Ca chợt nhớ tới Mỹ Miêu và lời hứa đến xem Mỹ Miêu thi đấu trận chung kết. Nghĩ đến đây, một cảm giác không tốt dọc sống lưng nó xộc thẳng lên đầu. Hầu Ca vội nhẩm tính lại ngày giờ thì mới nhận ra nó mải tu luyện đã bỏ lỡ trận đấu này. Thực ra, mấy hôm trước, ngay trước khi tiến vào tu luyện, nó cũng đã có cảm giác như mình quên chuyện gì đó quan trọng. Thế nhưng nghĩ không ra chuyện gì, lại cũng mải tu luyện, nó đã vứt cái cảm giác này qua một bên.

Nhưng mà lúc này, nó đã nhớ ra chuyện quan trọng mà hôm đó nó quên là chuyện gì rồi. Hầu Ca rùng mình một cái. Nó hiểu tính Mỹ Miêu. Tuy hôm trước Mỹ Miêu bảo nó bận cũng không sao, thế nhưng, nó dám cá Mỹ Miêu đang giận nó lắm. Không biết lần tới đối diện với Mỹ Miêu nó sẽ phải đối mặt loại cực hình tra tấn gì đây?

Và cứ như thế, tâm trạng lâng lâng sung sướng của Hầu Ca vì vừa mới đề thăng lên Đạo Sư Tứ Tinh bay theo chiều gió, biến mất không còn một mảnh. Thay vào đó, chỉ còn cảm giác lo lắng và áy náy đến tột cùng.

Muốn biết Hầu Ca còn những chuẩn bị gì trước giải giao hữu, liệu Mỹ Miêu sẽ giận dỗi Hầu Ca ra sao, cũng như hồi còn ở trong rừng Quỷ, ba người Lục Hồng đã làm cách nào thu được Mộc Tủy Dịch vào tay, xin chờ chương sau sẽ rõ.