Ngày 2 tháng 1 năm 2006.
Góc phố Hàng Bài giao Lý Thường Kiệt là địa điểm chung của hai trường Trung học Cơ sở. Buổi sáng, nơi đây là trường Trung học Cơ sở Trưng Vương. Còn buổi chiều, là trường Nguyễn Du. Mà lúc này thì đã là ba giờ hơn chiều, chả mấy chốc nữa là tiết học thứ ba của buổi học sẽ trôi qua và giờ ra chơi sẽ bắt đầu.
Tiết học đang là tiết Giáo dục công dân. Cô giáo cũng khá hiền, đang đứng trên bục giảng bài. Cả lớp thì đang hì hục chép lấy chép để, còn Hầu Ca ngồi trong lớp mà tâm hồn thì lại đang treo ngược cành cây ở đâu đó khác. Chuyện này cũng không phải chuyện lạ gì mà xảy ra như cơm bữa, thế nên bạn bè xung quanh cũng chả lạ lẫm gì. Mỹ Miêu ngồi cạnh Hầu Ca liếc xéo một cái, rồi thò tay qua véo Hầu Ca, nói nhỏ:
“Lo mà chép bài đi! Hôm nay tớ không cho cậu mượn vở nữa đâu!”
Hầu Ca bị cơn đau kéo về thực tại, lườm qua Mỹ Miêu một cái, xoa xoa chỗ đau. Nhưng rồi nó cũng cầm bút lên, liếc sang vở Mỹ Miêu, chép bù chỗ thiếu. Vài phút trôi qua, cô giáo đi qua bàn giáo viên, đoạn nói:
“Tiết hôm nay hết ở đây, cho các con xong sớm một chút. Yên lặng chờ đến giờ ra chơi!”
Cô giáo dứt lời, bắt đầu sắp xếp đồ đạc vào túi xách, xong xuôi lại ngồi xuống ghế một chút, yên lặng chờ đợi. Học sinh trong lớp đa phần là giữ trật tự, thế nhưng vẫn có những thành phần đã bắt đầu nói chuyện riêng. Điển hình như là Hầu Ca, nó đã sấn sát qua cạnh Mỹ Miêu, chuẩn bị huyên thuyên.
“Tùng! Tùng tùng!” Tiếng trống trường báo hiệu hết tiết học vang lên, nối liền ngay sau đó là hồi trống báo hiệu giờ ra chơi. Lập tức, tiếng hò hét vang lên khắp trường học, học sinh đa phần ùa ra khỏi lớp chạy nhảy như ong vỡ tổ. Chỉ có vài ba đứa con gái là tụ tập lại nói chuyện riêng với nhau. Mà trong số này, thì có Mỹ Miêu.
Giờ ra chơi đến, Mỹ Miêu lách ra khỏi chỗ, mặc kệ Hầu Ca ngồi đó, mà vòng ra chỗ hai chị em Tuyết Nhi, Mộc Nhi. Bình thường trong giờ học thì Mỹ Miêu nói chuyện riêng với Hầu Ca suốt, thế nhưng cứ đến giờ ra chơi là nó lách đi nói chuyện với hai chị em Tuyết, Mộc, mà Hầu Ca cứ qua là lại bị đuổi đi vì “chuyện con gái, con trai không phận sự miễn vào”. Hành động này khiến Hầu Ca lâu nay vẫn tức tối mà không làm gì được. Thế nhưng hôm nay thấy Mỹ Miêu làm vậy Hầu Ca chỉ cười khẩy, nó biết một chuyện Mỹ Miêu không biết, và nó có thể dùng chuyện này để “xông vào đồn địch”.
Nghĩ vậy, Hầu Ca lững thững bước đến chỗ bàn học của hai chị em Hắc Bạch Song Sinh và Mỹ Miêu đang ngồi. Tới nơi, nó cứ thế tùy tùy tiện tiện ngồi xuống cạnh Mỹ Miêu. Vì hai chị em Tuyết, Mộc mới hôm qua phát hiện Hầu Ca cũng là Nhị giới nhân, lại thêm cảm kích chuyện Hầu Ca giúp đỡ, nên hôm nay thấy Hầu Ca đến, hơi giật mình, lại không tiện mở mồm đuổi đi như mọi khi. Mỹ Miêu cũng hoàn toàn không hiểu tại sao hôm nay Hầu Ca hành động khác thường nên cũng không biết nói thế nào. Hầu Ca nhân cơ hội này, vừa ngồi xuống là đánh ngay “đòn phủ đầu”:
“Thương thế cậu khỏi hẳn chưa?” Hầu Ca quay sang hỏi Mỹ Miêu.
Nghe câu này, Mỹ Miêu cau mày nhìn Hầu Ca, ánh mắt như muốn nói “Cậu đang làm cái trò gì vậy?!” Còn hai chị em Tuyết, Mộc thì lại càng mơ hồ không hiểu, “Mỹ Miêu bị thương?! Bị thương ra sao? Tại sao lại bị thương? Sao không thấy cô giáo nói gì?” Các suy nghĩ xoay quanh trong đầu hai người. Chưa đợi ba cô nàng nghĩ thông, Hầu Ca lại quay qua hai chị em Tuyết, Mộc, tung tiếp ra chiêu thứ hai:
“Trên đường về Đạo Quán của các cậu, không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Nghe câu này, hai chị em Tuyết Mộc hơi ngỡ ngàng. “Sao hắn lại hỏi chuyện này? Không phải là nhắc đến sự vụ của Xứ Mộng trước mặt Phàm nhân là cấm kỵ sao? Chả lẽ điều này hắn cũng không biết?”
Rồi, một suy nghĩ mơ hồ lóe lên trong đầu hai cô bé. “Khoan đã, câu hỏi hắn vừa hỏi Mỹ Miêu, không lẽ...” Đồng thời, Mỹ Miêu cũng đã mơ hồ hình thành liên hệ này trong đầu. Hầu Ca liếc nhìn vẻ mặt ba nàng, rồi không đợi các nàng tự nghĩ thông, trực tiếp quay qua Mỹ Miêu, đoạn đánh ra “chưởng kết liễu”:
“Các cậu ấy cũng là Nhị giới nhân!”
Câu này vừa dứt, cả ba cô nàng cùng “A!” lên một tiếng, liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn Hầu Ca. Hầu Ca lại quay qua Mỹ Miêu, thuật sơ qua lại chuyện giúp Hắc Bạch Song Sinh tìm kiếm Thánh Hoàng Liên, rồi lại quay về phía hai nàng Tuyết, Mộc giới thiệu rằng Mỹ Miêu chuẩn bị nửa tháng nữa sẽ giành quán quân giải giao hữu cấp Đạo Nhân do Sơn Tinh, Thủy Tinh tổ chức. Khi Hầu Ca dứt lời, thì ba cô nàng cuối cùng mới tin tưởng, và bắt đầu trao đổi thông tin về cuộc sống tại Xứ Mộng của họ với nhau.
Cuộc trò chuyện diễn ra chưa lâu, tiếng trống báo hiệu giờ ra chơi kết thúc đã vang lên. Hầu Ca và Mỹ Miêu tiếc nuối trở về chỗ của mình. Thế nhưng khi bước về chỗ, một nụ cười tinh quái, có chút cuồng tiếu nở trên môi Hầu Ca. Nó biết nó đã thành công. Bây giờ, chỉ cần nó muốn, nó có thể tham gia vào mà ba nàng kia sẽ không tiện đuổi nó đi như trước. Mà chính ba nàng cũng hiểu, từ giờ, muốn cắt đuôi Hầu Ca, phải dùng biện pháp lịch sự chứ đuổi thẳng nó đi như trước có chút không phải phép.
***
Tháng 11 năm 2005.
Lùi lại một chút, kể về chuyện năm người Nguyễn Lão bàn bạc trước khi Lục Hồng và Hầu Ca đến bên ngoài phòng Nghị sự.
Lúc đó, cửa phòng Nghị sự vừa mở ra, Thái Thượng Lão Quân đi vào đầu tiên, phất phất trần một cái, năm trong số mười cái ghế xung quanh bàn tròn ở giữa phòng được kéo ra. Trương Chân Nhân đi ngay sau, dìu đỡ Nguyễn Lão vào ghế chủ vị, rồi cũng ngồi xuống ghế bên cạnh. Thái Thượng Lão Quân cũng ngồi xuống ghế phía bên còn lại của Nguyễn Lão. Ba người vừa ngồi xuống thì nghe tiếng Ngộ Không gọi vang ra ngoài. Ba lão giả cũng lập tức hiểu Ngộ Không đang gọi ai. Ngộ Không gọi xong, lập tức nhảy qua bàn, trực tiếp ngồi vắt vẻo trên cái ghế bên cạnh Thái Thượng Lão Quân.
Tiếng gọi của Ngộ Không vang khắp núi, vang thẳng vào bên trong Tụ hồn tháp tầng thứ tám. Ở một góc sâu, hai con mắt sáng quắc mở ra:
“Con khỉ này lại gọi ta? Có chuyện gì quan trọng sao?” Một giọng nói vang lên, rồi bóng hình biến mất vô tung vô ảnh.
Một trận gió thổi qua phòng Nghị sự của Đạo Quán, cánh cửa phòng đóng sập, và một lão giả to béo đã ngồi ở chiếc ghế cạnh Trương Chân Nhân. Thấy mọi người đã tụ tập đông đủ, Thái Thượng Lão Quân mới bắt đầu lên tiếng:
“Hôm nay, tất cả chúng ta tụ tập lại, trước là để bàn về đối sách với quyển trục cấm thuật ‘Quay ngược thời gian’ so sư phụ ta để lại.” Đoạn ông quay qua, ra hiệu với Nguyễn Lão. Nguyễn Lão thấy vậy thì cũng rút trong tay áo ra một quyển trục, đặt lên bàn, động tác vô cùng uể oải, khó khăn. Thái Thượng Lão Quân lại nói tiếp, “Còn sau, là để bàn về việc giúp Nguyễn Lão giải độc.”
Chung Quỳ nghe vậy thì mới khẩn trương nhìn Nguyễn Lão:
“Ngươi trúng độc gì? Có nặng lắm không?”
Ngộ Không hừ lạnh:
“Không nặng chả lẽ còn phải thương nghị? Nếu nhẹ thì Lão Tôn đã trực tiếp giải độc rồi!”
Thực ra Chung Quỳ này chính là Thiên Sư Chung Quỳ, theo như quan niệm dân gian thì ông có nhiệm vụ trừ gian diệt tà, tiêu diệt ác quỷ, yêu ma, xử các vụ án oan của cõi âm. Ông là người hành hiệp trượng nghĩa, nên vốn lý ra thì Ngộ Không với ông không có thù hằn gì, thậm chí hai người họ đều tôn trọng người còn lại. Thế nhưng do Ngộ Không cũng có mục tiêu trừ gian diệt ác, trừ ma diệt quái, thế nên hai người họ đã từng có vài lần ganh đua, thử sức. Cũng vì vậy thi thoảng khích bác nhau mấy câu. Nghe Ngộ Không khích, Chung Quỳ cười hà hà, đưa hồ lô lên miệng uống vài ngụm rồi mới nói:
“Ta quan tâm thì ta hỏi, con khỉ ngươi quản làm gì?”
“Được rồi!” Trương Chân Nhân có chút thở dài, lắc đầu nói, “Trước tiên là về vấn đề quyển trục này. Chúng ta ở trong Tổ Đỉnh đã bàn bạc qua, thế nhưng chưa tính được phương án nào thật sự vừa ý.”
Ngưng một lúc, ông mới nói tiếp: “Theo như chúng ta thấy, nếu để ở Bát Cảnh Cung của Lão Quân thì hẳn là phe Ma Thần sẽ đoán ra. Thêm nữa, Bát Cảnh Cung vốn vắng người, nếu Phe Ma Thần cử một kẻ tu vi cao đến trộm e rằng...”
Trương Chân Nhân chưa dứt lời, Ngộ Không đã chen ngang:
“Cần gì tu vi cao? Ta năm đó Đại náo thiên cung, tu vi mới chỉ có Đạo Tôn, thế mà đã ăn trộm sạch thuốc của Lão Quân rồi!”
Thái Thượng Lão Quân nghe câu này, sắc mặt lập tức khó coi, nhưng ông trấn tĩnh lại, chỉ hừ lạnh một tiếng, rồi nói:
“Còn như để ở núi Võ Đang của Trương Chân Nhân sợ rằng cũng không an toàn. An toàn nhất, có lẽ là đặt ở Đạo Quán này. Thế nhưng, chúng ta lại lo để ở đây liên luỵ đến bọn trẻ.”
“Có gì mà liên luỵ với không liên luỵ?” Ngộ Không chợt nói. “Chả lẽ không để quyển trục đó ở đây thì Phe Ma Thần sẽ không bao giờ đến đánh chắc? Chúng ta đấu với chúng đâu chỉ ngày một ngày hai, sớm muộn gì chúng chả đánh tới nơi này? Mấy lão già các ngươi rào trước đón sau có lợi ích gì?”
“Thế nhưng chúng đến sau này khi bọn trẻ đã khỏe hơn rồi vẫn hơn chứ” Chung Quỳ ngẫm nghĩ.
“Được rồi, như thế này đi!” Ngộ Không đáp, “Lão Tôn ta làm giả hai quyển trục giả khác, giống y như thật, để cho hai lão già ngươi mỗi kẻ mang về Võ Đang Sơn cùng Bát Cảnh cung giấu đi. Như vậy Phe Ma Thần ít nhất cũng sẽ mất thời gian đi xác minh xem đâu mới là quyển trục thật, như vậy sẽ mua thêm được thời gian cho chúng ta. Đồng thời, ta gia cố lại hộ sơn đại trận ở đây một lần, bảo vệ nơi này còn chắc chắn hơn trước, vậy là được chứ gì?”
“Như vậy có ổn không? Nếu quyển trục giả dễ dàng bị phát hiện thì...” Trương Chân Nhân lo lắng.
“Dễ dàng bị phát hiện?” Ngộ Không cười, “Nếu dễ dàng bị phát hiện thì Lão Tôn cũng không phải Lão Tôn nữa rồi! Các ngươi quên ta có mắt lửa ngươi vàng, nhìn xuyên qua biến hóa sao? Ta chỉ cần biến sao cho đến mắt lửa ngươi vàng của ta cũng khó lòng nhận rõ, thì kể cả đám Ma Thần kia có thông thiên, cũng mất nhiều thời gian mới có thể khẳng định. Mấy lão già các ngươi chỉ cần lại bảo vệ chặt chẽ, nghiêm ngặt, cản trở bọn chúng mất thêm thừi gian. Vậy thì đến khi bọn chúng xác thực được quyển trục này ở đây, thì bọn trẻ chắc tu vi cũng đủ cao để tự vệ, hoặc ít nhất chạy thoát thân an toàn rồi!”
Nghe vậy, Chung Quỳ vỗ đùi bôm bốp:
“Hay, hay lắm! Cứ theo kế này của con khỉ nhà ngươi đi!”
Muốn biết liệu có những khó khăn, thử thách gì chờ đợi ba người Hầu Ca tại Quỷ Phương Lâm, cũng như liệu Hầu Ca sẽ làm gì tiếp theo để chuẩn bị cho giải giao hữu, xin chờ chương sau sẽ rõ.