Truyền Kỳ Tôm Hùm – Duyên Gặp Một Lần

Chương 45




Về tiểu thuyết của tôi thì ngay từ đầu tôi đã rất rất xấu hổ không dám đưa cho Mì Sợi Ca đọc.

Sau đó lại nhớ tới trình độ văn hóa của anh không cao, bình thường dường như cũng thích xem hoạt hình gì gì đó chớ không có thấy đọc sách gì cả, có lẽ sẽ không ghét bỏ đâu? Dù sao không có so sánh thì không có tổn thương mà khụ khụ.

Tôi bèn gửi cho anh.

Sau đó người này cực kỳ tự chủ trương mà… Trực tiếp lên internet tìm nơi phát hành tác phẩm ấy rồi đặt mua toàn văn.

Cái người vợ phá của này của tôi thực sự khiến tôi không còn cách nào khác, trong di động không phải có bản văn rồi sao, cứ nhất quyết phải lên website mua toàn văn, website lấy tiền hoa hồng không phải anh không biết, có nhiều tiền dư vầy chẳng bằng cho tôi!

Sau đó anh ấy thật sự đưa sổ tiết kiệm cùng thẻ ngân hàng cho tôi.



Mỗ Vệ nào đó thua tâm phục khẩu phục.

Ài, dù sao văn cũng mua rồi, tiền lại không thể rút lại, tôi không thể làm gì khác hơn là nỗ lực khuyên anh đừng tặng hoa đừng xoát điểm đừng tiêu loạn tiền cho tôi nữa.

Anh mới đầu còn không tình nguyện lắm, xắn tay áo tính đăng ký thêm mấy cái áo may ô (SS: Tài khoản mạng bên Trung hình áo may ô) tới tặng điểm, sau đó tôi phải cố gắng giải thích cho anh quan hệ giữa IP địa chỉ cùng ID tài khoản như này như kia cùng với phương diện tiến hành giám thị của website nhằm bảo đảm tính chất công bằng, và cả việc mình anh xoát điểm cho tôi thực sự không ích gì, anh mới dừng được việc xài tiền bừa bãi.

Chỉ là không biết bản võ hiệp văn rác rưởi này chọc vào manh điểm kì quái nào của anh, mà hàng này bắt đầu còm men cho tôi dưới mỗi một chương, ba hoa chích chòe thổi phồng đến mức có một không hai, có lúc còn xuất hiện cả bình luận dài, thời gian gần đây vậy mà còn viết đồng nhân văn?

Lợi hại lợi hại, bội phục bội phục, đây là một con người phóng khoáng lạc quan vì làm mì mà mai một mất tài năng sáng tác mà… Nếu như hắn đừng mãi viết mấy câu khiến người lúng túng như vậy nữa thì tốt rồi.

Sau đó để thỏa mãn vị độc giả này của tôi, tiểu thuyết đã cập nhật trở lại, chẳng qua công việc bây giờ bận bịu, trong cửa tiệm cũng vội vàng, cuộc sống càng thêm dị thường phong phú, đại khái một tuần lễ cũng chỉ ra thêm được ba, năm ngàn chữ đi.

Lão bản mặt than đột nhiên không kịp chuẩn bị cũng không có logic mà nhanh chóng cởi bỏ “Mặt nạ da người” của hắn, tính cách thiết lập cũng từ đại hiệp khiên tốn thận trọng biến thành lão đại cuồng bá khốc huyễn duệ, cùng với vai chính đồng thời mở bàn tay vàng xông xáo giang hồ, lập tức trâu bò đến không hiểu ra sao khó bề tưởng tưởng.

À, lầu trên có phải có em gái nói muốn đọc bộ võ hiệp đấy của tôi không? Đừng mà…

Lúc trước tôi thật đúng là có nghĩ tới định quảng cáo nhỏ gì gì đấy, thế nhưng gần đây vợ tôi náo loạn như thế, bây giờ văn chương lúng túng, bình luận cũng lúng túng luôn, tôi thật sợ mấy người nhìn thấy sẽ lúng túng khóc, nên là… Quên đi thôi, ngoan.

Ừm, còn có gì quên dặn dò không nhỉ?

À, đúng rồi, thẻ ngân hàng sổ tiết kiệm.

Theo tôi phát hiện thì vợ tôi thật sự tích lũy được một chút tiền, vậy nên nhịn không được bắt đầu nghĩ nhiều thêm.

Tôi thương lượng với hắn, dù sao phòng nhỏ bây giờ của tôi là thuê, của hắn cũng là thuê, không bằng cùng trả phòng, cùng nhau mua một căn phòng mới… Người chung quy đều phải nhìn về phía trước đi về phía trước, đúng không? Tôi nghĩ mẹ tôi trên trời có linh thiêng khẳng định cũng sẽ ủng hộ.

Tôi tỉ mỉ tính toán một phen, Mì Sợi Ca trả tiền cọc, tiền phòng vay trả góp thì để tôi trả, mỗi tháng sung quỹ một phần, hẳn là được đi.

Phòng ở không cần lớn, hai phòng là đủ rồi, phòng second-hand cũng được, đến lúc đó tụi tôi có thể ở chung với mẹ, người một nhà náo náo nhiệt nhiệt thật vui vẻ, còn có thể chăm sóc cho nhau.

Bây giờ mua phòng trước, sau này kiếm nhiều tiền chút rồi tính đến chuyện mua cửa tiệm, từng chút từng chút một, ổn định mà đi.

Perfect, hoàn mỹ!

Vợ tôi nghe xong kế hoạch của tôi, viền mắt hồng hồng ôm lấy tôi hôn chùn chụt.

Nói đến Tiểu Vệ Ca của cưng thì quả thật mang mệnh nghèo, vừa mới trả xong khoản vay trợ giúp sinh viên lại tới khoản phòng vay trả góp, chỉ là lần này tôi thật sự đặc biệt cam tâm tình nguyện, hơn nữa điều này cũng làm cho tôi tràn đầy nhiệt tình cùng ý chí chiến đấu.

Cuối năm có một trận tranh tài kỹ năng xe hơi cấp toàn quốc, công ty dự định đưa tôi đi tham gia, nếu như được thưởng, không chỉ nhận được số tiền thưởng đáng kể, mà sau này nếu có cơ hội thăng chức, công ty cũng sẽ ưu tiên cân nhắc tôi.

Gần đây tôi dần dần có thể nói được câu dài, chờ ngày nào đó miệng lưỡi trở nên lưu loát hệt như tay nghề sửa xe, lên làm CEO biến thành tổng giám đốc trở thành ông lớn ngành nghề xe hơi bản địa cũng không phải không thể đi?

Cũng có sao đâu, lý tưởng vẫn phải có mà, dù sao tôi bây giờ là người có vợ, vì cuộc sống hạnh phúc của người nhà, nỗ lực nào Tiểu Vệ!

Được rồi, cái bài post này viết đến đây thôi, có phải rốt cục đã có thể End rồi không?

Chuyện xưa nên dừng lại tại nơi đẹp nhất không phải sao?

Tuy rằng tôi không có cách nào dự đoán được tương lai, không biết con đường bằng phẳng trước mắt có thể đi bao lâu, có thể đột nhiên phải leo núi hay không… Thế nhưng miễn là có thể vẫn luôn nắm tay vợ, thì không có gì đáng để sợ sệt.

Tiểu thuyết của tôi, chắc cũng được tầm mấy triệu chữ với những sự kiện phong phú rắc rối phức tạp, nam chính từ Côn Lôn đi tới Đông Hải, từ cửa Bắc đi tới Lĩnh Nam, trải qua vô số đao quang kiếm ảnh âm mưu quỷ kế, rốt cục gặp được tri kỷ của đời y là đại hiệp mặt than, con đường giang hồ không còn cô đơn tịch mịch nữa.

Mà Tiểu Vệ Ca của các cưng, chỉ là ở cửa tiệm nhỏ dưới lầu nhà mình đã nhặt được vợ yêu bảo bối Mì Sợi Ca.

Thì… Thật không có gì để nói nữa, cảm tạ thần mì thôi, Ramen!

【 Hoàn chính văn 】