Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 93: Cậu nhất định phải có




Mạc lão sư trao đổi ánh mắt cùng Lý lão sư, sau đó lên tiếng: “Lúc đầu chúng tôi không tính nói chuyện này cho các cậu biết, thế nhưng nếu như không nói ra, chúng tôi sẽ áy náy trong lòng. Bất quá, hi vọng sau khi nói chuyện, mọi người có thể đáp ứng chúng tôi một chuyện.”

Phong Tĩnh Đằng nói: “Hai vị lão sư hay là trước nói xem là chuyện gì.”

Lý lão sư nói: “Chuyện là thế này, các cậu có nhớ hôm qua Đa Biến thú đột nhiên biến mất không?”

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng gật gật đầu.

“Điều này là bởi vì Đa Biến thú nắm giữ dị năng ẩn thân.”

Hai người nghe được đáp án này cũng không quá kinh ngạc. Ngoại trừ dị năng ẩn thân thì bọn họ không nghĩ ra được cái gì có thể khiến mình đột nhiên biến mất được.

“Theo chúng tôi được biết, trên tin cầu này, những dị thú có khả năng ẩn thân được đếm trên đầu ngón tay. Cho nên chúng tôi đoán rằng Đa Biến Thú không phải do ăn nội tạng mới có được dị năng ẩn thân, mà là lúc từ kỳ ấu niên đến kỳ trưởng thành sẽ xuất hiện dị năng này.”

Lý lão sư thấy mình tiết lộ hơi nhiều, ho nhẹ một tiếng: “Việc tiếp theo tôi muốn nói, có thể liên quan đến khả năng ẩn thân của Đa Biến thú, chất lỏng mà nó phân hóa cũng có tác dụng ẩn thân.”

Mai Truyền Kỳ vừa nghe, lập tức nghĩ đến lớp chất lỏng trong suốt hôm qua cậu nhìn thấy trên kính tại vườn dị thú.

Sau khi được Lý lão sư nhắc nhở, cậu cũng hiểu được ý ông muốn nói là gì: “Những chất lỏng đó nếu bôi lên một số đồ vật, hẳn là cũng có tác dụng tương tự đi?”

“Đúng thế.”

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng thầm giật mình.

Chẳng trách hai vị lão sư muốn hai người lưu lại đơn độc nói chuyện. Nếu như việc này được nhiều người biết đến, Đa Biến thú tuyệt đối sẽ trở thành vật trong tay quân đội.

“Các cậu hẳn biết, chuyện này nếu như được truyền đi, Đa Biến thú sẽ rơi vào tay ai, chắc chắn trong lòng hai người hiểu rõ. Mà chúng tôi cũng có tư tâm, muốn sau này có thể bất cứ lúc nào dùng đến loại chất lỏng này, nên mới cùng hai người đàm luận.”

Phong Tĩnh Đằng hỏi: “Đã có tư tâm, vậy hai người có thể dấu Đa Biến thú đi, không để chúng tôi biết là được.”

“Chúng tôi tất nhiên cũng đã nghĩ đến điều đó, thế nhưng chỉ có thể giấu nhất thời chứ không thể giấu một đời. Với năng lực của chúng tôi căn bản là không bảo vệ được Đa Biến thú, trái lại còn rước thêm một đống phiền phức. Cho nên đành phải trao trả cho hai người, tùy hai người quyết định. Tôi tin với thân phận và địa vị của hai người nhất định có thể bảo vệ được nó. Chúng tôi cũng có một yêu cầu quá phận, hy vọng lúc cần hai người có thể đưa cho chúng tôi một ít chất lỏng của Đa Biến thú.” Phong Tĩnh Đằng nhìn về phía Mai Truyền Kỳ hỏi ý kiến.

Mai Truyền Kỳ lập tức gật đầu

Cậu nhìn con dị thú xinh đẹp mỹ lệ trên màn hình kia, ánh mắt trở nên nóng cháy.

Con Đa Biến thú này, cậu nhất định phải có.

Sau đó, Phong Tĩnh Đằng cùng hai vị lão sư ký Hiệp nghị bảo mật cùng với việc an bài Đa Biến thú. Nếu nhiều người biết đến sự tồn tại của Đa Biến thú thì nhất định sẽ gây sóng gió không nhỏ.

Nếu như không kịp giải quyết chuyện này, bọn họ cũng sẽ có phiền phức to.

Đám người Mai Truyền Kỳ tạm biệt hai vị lão sư, rời khỏi quan thú phòng. Đến đại sảnh liền thấy sáu người Vi Nghị Kiệt cùng đám người của Mộc Phủ Thành đang ngồi trên ghế chờ bọn họ.

Sáu người Vi Nghị Kiệt vừa nhìn thấy bọn họ đi ra, lập tức vây hỏi: “Hai vị lão sư đã nói gì với các cậu?”

Phong Tĩnh Đằng nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là hỏi chúng ta có muốn đem Đa Biến thú bán cho bọn họ hay không thôi.”

Anh cũng không muốn lừa gạt bạn tốt, thế nhưng chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Sáu người Vi Nghị Kiệt cũng không hoài nghi.

Thịnh Hoa lập tức khuyên bảo: “Tĩnh Đằng, cậu bị lừa rồi. Dị thú lợi hại như vậy không nên bán đi, cậu dùng nó đấu thú nhất định sẽ kiếm được một món tiền khổng lồ, còn nhiều hơn khi cậu bán lại.”

Lộ Thao nói: “Thịnh Hoa, đây là chuyện của Tĩnh Đằng, cậu nên để cậu ấy tự quyết định đi.”

Tống Văn Vũ phân tích: “Đa Biến thú lúc đầu có thể mang đến một món tiền khổng lồ, nhưng khi mọi người biết sự lợi hại của nó thì không ai dám cùng Tĩnh Đằng đấu thú nữa. Đến lúc đó dị thú cũng không còn tác dụng nữa, không bằng hiện giờ bán cho những nhà nghiên cứu trước.”

Phong Tĩnh Đằng gật đầu: “Ừm, tôi cũng nghĩ như vậy.”

Thịnh Hoa suy nghĩ một chút cũng cảm thấy mình không suy nghĩ chu đáo, xấu hổ cười cười.

Đám người Mộc Vũ Thành bên cạnh không kiên nhẫn hướng bọn họ hỏi: “Hôm nay mấy người còn muốn đấu thú không? Nếu không chúng tôi sẽ đi.”

Thịnh Hoa quay đầu lại hô: “Đấu, đương nhiên đấu, hôm nay nhất định sẽ cho mấy người thua một xe hoàng phù, để cho các người tự đi bộ về nhà.”

Phong Tĩnh Đằng nói với Vi Nghị Kiệt: “Lát nữa bọn tôi sẽ không đi, đối thủ của tôi và Truyền Kỳ cũng đã rời khỏi. Hơn nữa, ngày mai đứa nhỏ còn phải đi học, cho nên mọi người hãy chơi vui vẻ đi.”

Hiện tại tâm tư của bọn họ đều đặt trên người Đa Biến thú, đâu còn tâm tình mà đấu thú.

Vi Nghị Kiệt nghe vậy cũng không tiện ngăn cản.

Phong Tĩnh Đằng đem những dị thú chưa vào trận trả lại cho vườn dị thú, sau đó rời khỏi nơi này.

Trên đường trở về, Phong Tĩnh Đằng nhìn Mai Truyền Kỳ hỏi: “Cậu hình như rất muốn con Đa Biến thú này?”

Mai Truyền Kỳ cũng không phủ định: “Đúng vậy?”

“Con dị thú này rất đặc biệt, nếu chúng ta quang minh chính đại đem nó ra ngoài sẽ gây nên sự chú ý của người khác, chúng ta chỉ có thể lén lút hành động.”

Mai Truyền Kỳ kinh ngạc nhìn anh.

Phong Tĩnh Đằng nghi hoặc: “Có vấn đề sao?”

Mai Truyền Kỳ khẽ cười: “Không có, kỳ thật tôi cũng nghĩ như vậy.”

Phong Tĩnh Đằng cười khẽ: “Uống nước trái cây phu phu đồng tâm, chúng ta sẽ có suy nghĩ giống nhau.”

Cậu lườm lườm: “Thiết, anh còn không ngại mà dám nhắc lại sao, lúc đó…”

Phong Tĩnh Đằng nhìn bộ dạng đối phương muốn tính nợ cũ, nhanh chóng chuyển qua Mai Nguy Hiểm: “Đứa nhỏ ở đây, đừng nói những chuyện không thích hợp cho nhi đồng, sẽ làm hư thằng bé.”

Mai Truyền Kỳ quay đầu liền thấy đứa nhỏ mở to đôi mắt tròn vo tò mò nhìn họ.

Cậu nhanh chóng thu lời, lia mắt trừng Phong Tĩnh Đằng.

Phong Tĩnh Đằng thấy dáng dấp đối phương kìm nén thực sự rất giống Mai Nguy Hiểm khi tức giận, khóe miệng khẽ cong: “Nếu như tôi giúp cậu đem con Đa Biến thú này ra ngoài thì có được thưởng gì không?”

Mai Truyền Kỳ nghi ngờ nhìn: “Lẽ nào anh không muốn chất lỏng của con Đa Biến thú này sao?”

Cậu cho là lúc mang Đa Biến thú ra, hai người sẽ thương lượng làm sao sử dụng nó hoặc là nó thuộc về ai.

“Tôi tất nhiên là cần, hơn nữa, của cậu chính là của tôi, Đa Biến thú thuộc về ai còn không phải là như nhau à?”

Mai Truyền Kỳ phản kích: “Nếu như anh nói của tôi chính là của anh, vậy anh giúp chính anh đem Đa Biến thú ra ngoài thì còn muốn thưởng nữa sao?”

Phong Tĩnh Đằng thấy không chiếm được tiện nghi, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi sẽ an bài chuyện này, nhưng mà lúc tôi mang dị thú ra, cậu định nuôi nó ở đâu?”

“Cái này không cần anh bận tâm, bất quá khi nào anh hành động thì tôi sẽ ăn bài sẵn.”

“Tôi muốn càng nhanh càng tốt, nếu kéo dài thời gian thì người biết sẽ càng nhiều, không cẩn thận sẽ bị phát hiện ra bí mật của Đa Biến thú.”

Mai Truyền Kỳ gật đầu.

Cậu suy nghĩ một chút liền nói: “Tôi sẽ rời khỏi mấy ngày để thu xếp chỗ dấu Đa Biến thú, chờ lúc anh mang được Đa Biến thú ra ngoài liền có thể trực tiếp đưa nó đến đấy.”

Phong Tĩnh Đằng nhíu mày, nghi hoặc: “Cần rời khỏi mấy ngày?”

“Ừm, chỗ đó có chút xa, cần phải bốn năm ngày mới được.”

Phong Tĩnh Đằng thấy cậu không muốn nhiều lời, cũng không hỏi tiếp, chỉ muốn cậu khi đến nơi nhất định phải truyền tin cho mình.

Mai Truyền Kỳ quay đầu nhìn về phía con mình: “Về phần Nguy Nguy…”

Cậu sẽ ra ngoài nhiều ngày, căn bản không tiện mang theo đứa nhỏ, nhưng không thể để Phong Tĩnh Đằng trông con dùm mình, thế nhưng nếu nhờ người khác cậu lại không yên tâm.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ có nên đem đứa nhỏ sang để nhờ nhà Giản Dực hay không, Mai Nguy Hiểm lên tiếng: “Chú Phong sẽ chăm sóc tốt cho con.”

Phong Tĩnh Đằng nói tiếp: “Ừm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Nguy Nguy.”

Mai Truyền Kỳ thấy bọn họ nói như vậy, cậu cũng không nói thêm.

Vì thứ sáu có một cuộc tranh tài, cho nên lúc trở lại khu biệt thự, cậu liền lái chiếc xe mà Phong Tĩnh Đằng cho mình rời đi.

Phong Tĩnh Đằng nhìn chiếc thuyền phù màu hồng phấn đi xa, sau đó quay đầu nhìn đứa nhỏ, cười nói: “Mấy ngày nay baba con không ở đây, con có thể gọi ta…”

Không chờ anh nói xong, đứa nhỏ khoe hàm răng trắng muốt: “Phụ thân.”

Phong Tĩnh Đằng cười, đem thằng bé ôm lên: “Con ngoan.”

Đứa nhỏ vui mừng cười khanh khách, “Phụ thân, ngày mai con không muốn đi học, con muốn cùng với người tới trường học huấn luyện học sinh.”

“Có thể, mà việc này không thể để cho baba con biết được.”

“Vâng, thủ trưởng!”