Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 316: 316: Gặp Mặt





Mai Truyền Kỳ biết tối nay là có thể nhìn thấy ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mỗ phụ, trong lòng rất khẩn trương.

Trước khi tới nơi này, cũng không hỏi qua ý kiến An Tư, cậu tự chủ trương tới gặp ngoại tổ phụ bọn họ, cũng không biết ngoại tổ phụ cùng ngoại tổ mỗ phụ chưa bao giờ gặp mặt này có thích mình không, hoặc là có hoan nghênh mình không.

Giản Dực ngồi bên cạnh thấy Mai Truyền Kỳ vẫn luôn đứng trước gương, không ngừng sửa sang lại quần áo của mình, đứng dậy đi đến trước mặt cậu, nói: “Tới, học theo tôi hít vào, thở ra, lại hít vào, lại thở ra ……”
Mai Truyền Kỳ tức giận nói: “Nhìn cậu hít vào thở ra thuần thục như vậy, tôi rất vui mừng, ít nhất xa Diroya tinh cầu tôi không cần lo lắng cho cậu lúc sinh tiểu thú nhân không ra nổi.

” =))))
Ô Lãng nhìn hai người bọn họ, cảm thấy hết sức buồn cười.

“Tôi thấy cậu căng thẳng quá, nên mới tốt bụng giúp cậu giảm bớt tâm tình.


Kể từ khi Lạc Mông tới nói cho Mai Truyền Kỳ biết có thể nhìn thấy người nhà An Tư, liền khẩn trương soi gương, chỉ lo lưu lại ấn tượng không tốt.

“Cậu thì miễn đi!”
Giản Dực để tay lên vai Mai Truyền Kỳ: “Kỳ thật cậu không cần lo đâu, tôi cùng Ô Lãng sẽ bồi cậu cùng đi gặp bọn họ, đến lúc đó, cậu nếu khẩn trương nói không ra lời, tôi sẽ nói cho bọn họ biết tôi mới là Mai Truyền Kỳ.


Mai Truyền Kỳ lườm hắn một cái.

Giản Dực cười ha ha.

Lúc này, Lạc Mông đi vào: “Có thể đi rồi chưa?”
Mai Truyền Kỳ nhanh chóng soi gương, xác định quần áo đã mặc chỉnh tề, mới nói: “Có thể đi rồi.



Lạc Mông mang theo Mai Truyền Kỳ bọn họ đi ra cổng.

Ngoài cổng, có một chiếc đại xa thú đang đứng chờ, trước sau đều có bốn đầu dị thú giống bạch mã kéo xe, ở giữa là một thùng xe rộng lớn, ước chừng có thể chứa được khoảng sáu thú nhân cao lớn, hơn nữa, bên ngoài thùng xe được trang trí vô tinh mỹ, điêu khắc đủ loại hình thái thú nhân, trông rất sống động, màu sắc vô cùng tươi đẹp
Lạc Mông mời Mai Truyền Kỳ bọn họ lên xa thú.

Xa phu bắt đầu đánh xe, tám dị thú cường tráng màu trắng mở ra đôi cánh mỹ lệ bay lên không trung.

Nội cảnh trong đêm so với ban ngày thoạt nhìn còn đẹp hơn, giống như khu rừng khắp nơi đều có đom đóm, lập lòe quang mang mỹ lệ.

Mai Truyền Kỳ ngồi bên cửa sổ nhìn dị thú đưa bọn họ bay đến nơi có ánh đèn sáng nhất, hơi nhíu mày.

Từ phạm vi xung quanh ánh đèn mà thấy, toà nhà kia tựa hồ còn muốn to hơn nhà Lạc Mông, đại khái lớn hơn gấp hai mươi lần, hơn nữa, tựa hồ là trung ương Hoàng Đô, trên không còn có còn thú nhân mang hình dạng thú thái tuần tra, phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt.

Mai Truyền Kỳ nhìn xa thú như chuẩn bị bay xuống, lập tức quay đầu hỏi: “Nơi này là chỗ nào?”
Lạc Mông nhìn hoàng cung phía dưới: “Nơi này là chỗ người nhà An Tư ở.


Mai Truyền Kỳ hỏi: “Thân phận người nhà An thúc ở Thú Nhân tinh cầu hẳn không thấp đi?”
Giản Dực cảm thấy Mai Truyền Kỳ hỏi một vấn đề rất ngu: “Có thể trở thành vị hôn phu với gia gia Lý Tát thượng tướng, thân phận đương nhiên không bình thường rồi.


Mai Truyền Kỳ luôn cảm thấy thân phận ba mình tuyệt đối còn cao hơn Lý Tát thượng tướng.

Nếu thân phận cao hơn Lý Tát thượng tướng mà lại còn tôn quý, vậy ba là……
Mai Truyền Kỳ không kịp nghĩ nhiều, cửa xe đã bị Lạc Mông đẩy ra: “Đừng lo, người nhà An Tư phi thường hòa hợp, hôm nay bọn họ nghe cậu muốn tới thăm, vô cùng cao hứng, hận không thể lập tức tới để nhìn cậu.


Mai Truyền Kỳ nghe được lời này, an tâm rất nhiều, sau khi xuống xe, theo thói quen quan sát hoàn cảnh chung quanh.


Bãi sân đáp xuống rất rộng và sáng, ngoại trừ vệ binh thú nhân đi tới đi lui, cùng các thủ vệ đứng gác trong một góc, trên đỉnh đầu, còn có vệ binh tuần tra tới tới lui lui, lỗ tai bọn họ vô cùng nhạy bén, chỉ cần hơi có động tĩnh, vệ binh lập tức có thể nhận ra được.

Giản Dực nhìn quanh sân một vòng, há mồm oa một tiếng: “Lạc Mông, nơi này so nhà anh còn muốn lớn hơn.


Lạc Mông khẽ mỉm cười, nắm tay hắn, mang theo Mai Truyền Kỳ cùng Ô Lãng tiến vào trong viện.

Cùng nhau đi tới, không người ngăn cản.

Lúc xuyên qua vài đại viện, Mai Truyền Kỳ từ xa xa nhìn thấy một toà nhà quy mô to lớn, cao năm tầng, vẻ ngoài có vẻ giống như hoàng cung, tuy không thể nói là xanh vàng rực rỡ hoặc là tráng lệ, thế nhưng cao nhã xa hoa khí thế.

Thú nhân canh giữ ngoài cửa nhìn thấy Lạc Mông mang theo ba giống cái lại đây, lập tức tiến lên nghênh đón, dùng ngôn ngữ Mai Truyền Kỳ bọn họ nghe hiểu được nói: “Xin chào Lạc Mông đại nhân.


Dứt lời, mắt hắn lén lút nhìn ba giống cái, lại nói: “Bệ hạ cùng vương hậu ở bên trong chờ đợi đã lâu, Lạc Mông đại nhân, mời vào trong.


Bệ hạ!? Vương hậu!?
Mai Truyền Kỳ cùng Giản Dực liếc nhìn lẫn nhau, ngăn chặn khiếp sợ trong lòng, theo Lạc Mông đi thẳng vào trong đại điện.

Lạc Mông vừa thấy người trên bảo tọa, lập tức đưa tay đặt ở trước ngực, cung kính nói: “Lạc Mông gặp qua bệ hạ, gặp qua vương hậu.


Ba người Mai Truyền Kỳ nhìn lên bảo tọa, thấy có hai lão nhân tóc trắng xóa đang ngồi trên đấy, một vị cao lớn mà lại uy nghiêm, trong mắt ẩn chứa cơ trí làm người vô pháp bỏ qua, vị còn lại tương đối thấp bé……
Mai Truyền Kỳ cùng Giản Dực không khỏi ngẩn ra.


Lão nhân kia mặc dù trên mặt có đầy nếp nhăn, nhưng từ ngũ quan có thể nhìn ra được người này rất giống An Tư, bọn họ như nhìn thấy được thời kỳ An Tư lão niên.

Hòa Y nhìn ba giống cái, kích động đứng lên hỏi: “Lạc Mông, bọn họ ai là……”
Ánh mắt sắt bén của Lôi Tạp bên cạnh nhìn lướt qua liền dừng trên người Mai Truyền Kỳ, im lặng chăm chú nhìn cậu.

Thân là thú nhân nhạy bén hơn giống cái, lập tức liền nhận ra ai là con của hài tử hắn.

“Bẩm vương hậu.

” Lạc Mông giơ tay hướng Mai Truyền Kỳ: “Vị này chính là hài tử của An Tư điện hạ.


Hòa Y đỏ mắt nhìn về phía Mai Truyền Kỳ, không nghi ngờ có đúng hay không mà bước nhanh qua, nắm chặt tay Mai Truyền Kỳ, nghẹn ngào nói: “Hài tử, con chính là Mai Truyền Kỳ theo như lời Lạc Mông nói, đúng không?”
Lời này là dùng ngôn ngữ Diroya tinh cầu, tuy nói không chuẩn bằng Lạc Mông, cũng mang theo một ít khẩu âm biệt nữu của thú nhân, nhưng cũng đủ để Mai Truyền Kỳ nghe hiểu hắn đang nói gì.

Mai Truyền Kỳ gật gật đầu: “Tôi là Mai Truyền Kỳ, ngài là……”
Trong lòng đã đoán được thân phận người này, nhưng vẫn nhịn không được hỏi một câu, hơn nữa, như Lạc Mông đã nói, trên người cậu có huyết thống thú nhân, cho dù chưa từng gặp qua thân nhân, cũng sẽ sinh ra một loại cảm giác quen thuộc với đối phương.

Sự khẩn trương lúc trước không biết khi nào đã biến mất, bây giờ chỉ cảm thấy người trước mắt vô cùng thân thiết.

Hòa Y lập tức chảy nước mắt: “Ta là ba ba An Tư, Hòa Y, là ngoại tổ mỗ gia của con.


Mai Truyền Kỳ nhìn nước mắt của hắn liên tục chảy xuống, nhất thời tay chân luống cuống, không biết phải an ủi như thế nào mới phải.

Lôi Tạp không đành lòng nhìn bạn lữ mình rơi lệ, tiến lên trấn an: “Nhìn thấy hài tử An Tư không phải nên cao hứng sao? Tại sao lại khóc?”
“Ta là cao hứng mới khóc.

” Hòa Y dùng khăn tay màu trắng xoa xoa khóe mắt, kéo tay Mai Truyền Kỳ ngồi lên bảo tọa: “Hài tử, nói cho ta một chút chuyện về An Tư đi.


Mai Truyền Kỳ đối với sự tình của An Tư cùng Mai Phi Trần không rõ lắm, chỉ nói đơn giản: “Ba ba, hiện tại rất tốt, phụ thân rất thương hắn, không nỡ để hắn chịu ủy khuất.



Hòa Y biết An Tư sống rất tốt, lo lắng cùng khổ sở mấy năm nay nháy mắt giảm bớt rất nhiều: “Ta nghe Lý Tát nói, An Tư hiện tại ở tại một nơi gọi là Diroya tinh cầu, vậy con cũng biết nó năm đó vì sao bị người tinh cầu đó bắt đi? Rõ ràng là còn sống, thì tại sao không trở lại nhìn chúng ta?”
Mai Truyền Kỳ đương nhiên không thể nói thật, đành phải lắc đầu: “Ba ba cũng không nói cho con chuyện trước kia, cho nên, con không biết hơn hai trăm năm trước đã xảy ra chuyện gì, còn tại sao không trở lại, rất có thể là bởi vì năm đó khoa học kỹ thuật của Diroya tinh cầu không phát triển như hiện tại, không có cách nào thuận lợi trở lại Thú Nhân tinh cầu, hơn nữa, trên đường tới đây vô cùng nguy hiểm, tựa như lúc đưa Lạc Mông trở về, phi thuyền suýt nữa đã bị cuốn vào hắc động phong bạo.


Những điều này là cậu tự suy đoán, còn tại sao An Tư không về, cậu cũng không biết.

“Hắc động phong bạo? Là cái gì?” Lôi Tạp khó hiểu hỏi.

“Đó là trong không gian vũ trụ sinh ra dòng khí cường đại, tựa như từ cơn lốc hình thành hắc động đáng sợ, có thể phá hủy hết thảy phi thuyền, thậm chí hóa thành một đống bột phấn, nói chung, chỉ cần phi thuyền bị hắc động phong bạo cuốn vào, không ai sống sót.


Lôi Tạp lại hỏi: “Phi thuyền mà con nói, có phải là giáp sắt đại trùng có thể bao quanh toàn bộ Hoàng Đô đúng không?”
Mai Truyền Kỳ gật gật đầu.

Hòa Y hít hà một hơi: “Không ngờ bên ngoài tinh cầu lại có một nơi khủng bố như vậy.


Ngay sau đó, hắn lộ ra thần sắc khổ sở: “Vậy ta há chẳng phải là không có cơ hội gặp lại được An Tư?”
Mai Truyền Kỳ cùng Giản Dực liếc mắt nhìn nhau: “Cũng không phải không thể nhìn thấy ba ba, phải nói, nếu người muốn gặp mặt, hiện tại con có thể giúp người ngay lập tức nhìn thấy được.


 
     
------oOo------
     
Chương 321
Nguồn: EbookTruyen.

VN