Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 304: 304: Phỏng Vấn 1




Mai Truyền Kỳ vì không để người khác phát hiện cậu mang theo Giản Dực cùng một con chó đi tìm tung tích Nguy Nguy, cho nên, trước khi về Mai gia, liền đưa Giản Dực cùng Lạc Mông về biệt thự của bọn họ, rồi sau đó mới lái xe về Mai gia.

Sau khi trở lại Mai gia, Mai Phi Trần, An Tư, Mai Chấn Đông, Mai Chính Quân, Bạch Quả, Mai Hạo Thần vẫn còn ngồi trong đại sảnh chờ tin tức Mai Truyền Kỳ.

Mai Phi Trần vừa nhìn Mai Truyền Kỳ trở về, lập tức đứng dậy nói: “Đến thư phòng.”

Bảy người cùng vào thư phòng Mai Chấn Đông.

An Tư liền vội hỏi: “Truyền Kỳ, tìm được Nguy Nguy chưa?”

“Tìm được rồi, tại một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, tôi đã kiểm tra xung quanh một hồi, phát hiện ở đó đều được trang bị các thiết bị tiên tiến nhất, có máy báo động cảm ứng, bố trí phi thường nghiêm mật, chúng ta muốn từ cửa chính lẻn vào, căn bản là chuyện không thể.”

Mai Hạo Thần chau mày lại.

Con chó kia thật lợi hại, ngay cả xe huyền phù phi hành mà nó cũng có thể lần theo được.

“Nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô?” Mai Chấn Đông suy nghĩ một chút: “Ta nhớ ra rồi, nơi đó trước đây đã từng là nhà xưởng chế tạo người máy, mà bên dưới được xây dựng làm phòng nghiên cứu, lúc sau bởi vì bị người tra ra nghiên cứu viên nơi đó sử dụng các dược phẩm bị cấm nên mới niêm phong, cho tới bây giờ cũng chưa bỏ lệnh cấm.”

Mai Hạo Thần nói: “Nếu biết là nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô, chúng ta có thể tìm được điện đồ kiến trúc của nhà xưởng đó, thông qua điện đồ mới có thể biết được kết cấu nơi đó.”

“Đã qua nhiều năm như vậy, e là sẽ khó tìm.” Mai Chấn Đông cầm thông tấn khí, sai người trong thời gian ngắn nhất tìm được điện đồ kiến trúc của nhà xưởng bỏ hoang.

Trước khi cúp máy, lại lần nữa nhắc nhở đối phương phải cẩn thận, không thể để người khác phát hiện.

Mai Chính Quân nói: “Nếu như không thể từ phía trên lẻn vào, chúng ta có thể từ dưới đất đi lên.”

Mai Truyền Kỳ nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”

Mai Phi Trần nhíu mày: “Nếu đám người đó nghĩ chúng ta chưa tìm được người hoặc không nghĩ trong thời gian ngắn như thế mà tìm được, có lẽ tâm phòng bị tương đối thấp, nhưng nếu bọn hắn hành sự cẩn thận, nói không chừng bên dưới cũng gắn camera hoặc máy cảm ứng báo động vân vân.”

Mọi người trầm mặc không nói, đều đang nghĩ cách làm sao lẻn vào nhà xưởng cứu đứa nhỏ ra.

Mai Truyền Kỳ như nghĩ đến việc gì, ngẩng đầu lên nói: “Đúng rồi, tôi thấy Ti Kiếm Đường cùng Phong Tĩnh Đằng mỗ gia Nhạc Nhiên lái xe tiến vào nhà xưởng bỏ hoang đó.”

“Nhạc Nhiên?” Mai Phi Trần nhớ tới người trong tiệc cưới của Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng: “Dường như hắn cũng là một nghiên cứu viên.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Là nghiên cứu viên, Giản Dực cũng nhận ra hắn, nói hắn là thiên tài nghiên cứu, cũng là một người cuồng nghiên cứu, trong giới nghiên cứu cũng khá nổi danh.”

“Họ Nhạc…” Mai Phi Trần một bên hồi tưởng, một bên than nhẹ: “Chẳng lẽ là tôn tử hoặc thái tôn của Nhạc Kỷ Quang?”

Âm thanh quá nhỏ, Mai Truyền Kỳ không thể nghe rõ: “Lão tổ tông, ngài đang nói gì?”

Mai Phi Trần lắc đầu một cái: “Không có gì!”

Mai Chính Quân nghi hoặc: “Nhạc Nhiên không phải thái mỗ gia của Nguy Nguy sao? Hắn cùng đám người bắt cóc Nguy Nguy có quan hệ thế nào? Chẳng lẽ hắn muốn bắt Nguy Nguy?”

Mai Phi Trần nói: “Hiện tại mặc kệ là ai đã bắt Nguy Nguy đi, cũng mặc kệ mục đích bắt nó là gì, quan trọng nhất là làm sao cứu thằng bé ra được.”

Mai Chấn Đông nói: “Như Truyền Kỳ đã nói, xung quanh nhà xưởng đều bố trí camera cùng còi báo động, chúng ta không thể từ phía trên tiềm nhập vào, hay là chờ lấy được điện đồ của nhà xưởng, rồi tìm người thâm nhập tra xét, cuối cùng lại nghĩ cách cứu Nguy Nguy.”

Mọi người gật gật đầu.

Tuy trong lòng bọn họ đều nóng vội, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì chờ đợi.

Ba tiếng sau, thuộc hạ Mai Chấn Đông lấy được điện đồ nhà xưởng, lập tức thông qua quang não truyền cho Mai Chấn Đông.

Mai Chấn Đông dùng hình chiếu lập thể mở điện đồ ra.

Sáu người còn lại cũng vây xung quanh, cùng nhau thương thảo.

Bất tri bất giác, nắng sớm từ ngoài cửa sổ bắn vào, trời đã sáng lên.

Lúc sáu giờ, quản gia mang chút điểm tâm lên thư phòng cho mọi người, nhưng mọi người không có khẩu vị, liền bảo quản gia bưng ra ngoài.

Không lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa lần nữa.

Mai Hạo Thần đứng dậy mở cửa, lúc thấy người bên ngoài, hơi run run: “Phong thiếu tướng, ngài đã trở lại.”

Nghe tiếng, Mai Truyền Kỳ liền ngẩng đầu, nhìn người mặc quân phục đứng ở ngoài cửa, khuôn mặt trầm ổn, đáy mắt lại lộ vẻ sốt ruột.

“Phong Tĩnh Đằng.” Cậu kích động bước nhanh tới.

Không ngờ bạn lữ của cậu lại trở về nhanh như vậy, vốn con đường tốn một ngày một đêm để về, hiện tại chỉ tốn một buổi tối.

Nếu như đoán không sai, bạn lữ của cậu đã lái xe với tốc độ nhanh nhất để về.

Phong Tĩnh Đằng ôm lấy cậu, hôn một cái lên trán đối phương, quan tâm hỏi: “Tra được Nguy Nguy bị bắt tới chỗ nào chưa?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Người của anh vẫn luôn chú ý tình huống Mai gia, cho nên, ít nhiều gì biết được một ít chuyện.

“Uhm, Nguy Nguy bị bắt vào một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô.”

Mai Truyền Kỳ dẫn anh đến hình chiếu lập thể trước mặt: “Cái này chính là điện đồ kiến trúc của nhà xưởng đó, mặt trên là toà nhà cao ba tầng, trước kia dùng để chế tạo người máy, bất quá, bốn phía đều là cửa kính, bọn hắn hẳn sẽ không ở ba tầng này, như vậy rất dễ dàng khiến người khác phát hiện, cho nên bọn hắn rất có khả năng tránh dưới tầng hầm. Bên dưới tổng cộng có 10 tầng, nhưng không biết bọn hắn đang ở tầng nào.”

“Mà sau khi thương lượng cùng lão tổ tông bọn họ, cho rằng đám người này hẳn sẽ không trốn ở tầng hầm một, hai, ba, dù sao ba tầng đầu rất dễ có người lẻn vào từ phía trên đi cứu người. Còn nếu bọn hắn đã sớm nghĩ con đường chạy trốn, hẳn cũng sẽ không ở tại tầng tám, chín, mười, ba tầng cuối cùng này nếu muốn trốn lên trên cũng không tiện lắm, còn nếu muốn trốn dưới lòng đất bọn hắn đương nhiên sẽ lo lắng chúng ta vây chặt bên dưới, cho nên, chúng ta đoán bọn hắn sẽ ở tầng bốn, năm, sáu, bảy.”

Phong Tĩnh Đằng nghe xong kết quả phân tích của bọn họ, nhìn điện đồ: “Nếu như bọn hắn thật sự ở tầng bốn tầng kia, vậy rất có thể ở trong mấy tầng này mở thông đạo đến tầng khác.”

“Uhm, chúng tôi cũng nghĩ như vậy.”

“Vậy hiện tại mọi người định làm gì?”

“Tối hôm qua tôi đã điều tra tình huống xung quanh mặt trên nhà xưởng, hiện tại định tìm người điều tra dưới lòng đất hoặc những chỗ khác, mới có thể thương thảo bước kế tiếp nên làm thế nào.”

Phong Tĩnh Đằng tinh tế nhìn điện đồ: “Thừa dịp bây giờ là ban ngày, bọn hắn cảnh giới tương đối thấp, anh sẽ dẫn người tới tra xét.”

Mai Truyền Kỳ nghĩ đến Phong Tĩnh Đằng có năng lực xâm nhập vào hệ thống camera, gật đầu: “Anh phải cẩn thận, đừng để bọn hắn phát hiện. Đúng rồi, mỗ gia anh cũng ở trong nhà xưởng, có thể phụ trách nghiên cứu.”

Phong Tĩnh Đằng híp mắt một cái, trong mắt b ắn ra chùm tia sáng nguy hiểm.

Lúc này, thông tấn khí Mai Chấn Đông vang lên.

Hắn tiếp máy: “Gia chủ, ngoài cửa có mấy người đang lén lút đi lại, chúng tôi tra xét thân phận bọn họ, là mấy tên phóng viên tinh võng.”

Mai Chấn Đông mắt lộ vẻ nghi hoặc: “Phóng viên tinh võng?”

“Đúng, bọn họ hẳn là vì… vì…”

Mai Chấn Đông trầm giọng nói: “Rốt cuộc là vì cái gì? Nói chuyện làm sao ấp a ấp úng vậy?”

“Hẳn là vì Đại thiếu gia tới.”

“Vì Truyền Kỳ?”

Mọi người đều nhìn Mai Chấn Đông.

Mai Chấn Đông vội hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

“Sáu giờ sáng nay, tinh võng tuyên bố Đại thiếu gia không những tiếng vào bộ đội, còn được thăng làm thiếu tá…”

Mai Chấn Đông còn chưa nghe xong, trực tiếp gọi Mai Hạo Thần mở quang não kiểm tra tin tức trên tinh võng.

Vừa tiến vào tinh võng, một tiêu đề thật lớn lập tức hấp dẫn lực chú ý của bọn họ: “ĐÀO BINH BỊ KHAI TRỪ QUÂN TỊCH, LẠI VÀO QUÂN ĐỘI CÒN THĂNG LÊN CẤP TÁ, CÓ HAY KHÔNG BỨC MÀN ĐEN PHÍA SAU?”

Mọi người đều thấy tiêu đề này, nhiệt độ trong thư phòng nháy mắt rơi xuống âm độ.

Nội dung tin tức mờ mịt tự thuật Mai Truyền Kỳ dựa vào thế lực Mai gia vào quân đội, sau đó, dựa vào tòa núi lớn này cướp công huân của người khác, Mai Truyền Kỳ mới có thể trong hai năm ngắn ngủi lên tới cấp tá.

Từ trên xuống dưới, đều mơ hồ mang vẻ bôi đen Mai gia, còn giữa nội dung lại có thêm bức ảnh Mai Truyền Kỳ mặc quân trang, bởi vì ảnh chụp không có bối cảnh, cũng không biết là chụp khi nào.

Mai Phi Trần đột nhiên vỗ bàn, cả giận nói: “Quả thật nói hưu nói vượn.”

Ông chỉ vào màn hình: “Tìm người tra ra là kẻ nào dám đem những điều vô căn cứ này phát lên tinh võng, ta muốn tố cáo người này.”

Nhi tử của ông dựa vào năng lực chính mình mà lên tới cấp tá, dựa vào cái gì bị người khác nói như thế!

Mai Chấn Đông cũng rất tức giận, nhưng vẫn lý trí nói: “Lão tổ tông, Truyền Kỳ lên tới cấp tá là sự thực, chúng ta tố cáo cũng vô dụng, mà bản tin tức này cũng không chính diện chỉ ra là Mai gia chúng ta âm thầm động tay động chân.”

Mai Chính Quân bình tĩnh phân tích: “Đêm qua mới phát sinh chuyện Nguy Nguy bị bắt cóc, hôm nay lộ tin Truyền Kỳ thăng làm sĩ quan cấp tá bên trong có tấm màn đen. Ta thấy là có người cố ý làm chúng ta bận sứt đầu mẻ trán. Hiện tại không quản sự tình Truyền Kỳ có phải dựa vào năng lực của mình để lên cấp tá hay không, chỉ cần làm lớn chuyện, bên tòa án quân sự sẽ phái người tới điều tra Truyền Kỳ, Mai gia chúng ta chỉ cần là trong quân đội, cũng sẽ bị điều tra.”

Phong Tĩnh Đằng híp mắt một cái: “Tôi cảm thấy Mai thiếu tướng nói đúng, bất quá, đây cũng là thời điểm Truyền Kỳ nên đứng ra phủ nhận mình không phải là đào binh.”

Mai Chấn Đông tán thành: “Đúng, chúng ta không thể luôn núp trong mai rùa, nếu như không đứng ra nói gì, Mai gia càng bị tạt nước bẩn, người Diroya cũng sẽ vì vậy có thành kiến với Mai gia, về lâu về dài, Mai gia chúng ta có thể bị mất hết danh dự.”

Mai Truyền Kỳ ân một tiếng: “Tuy còn chưa tìm được chứng cứ chứng minh mình không trốn chạy, thế nhưng, tôi cũng cảm thấy đây là thời điểm nên đứng ra rửa sạch tội danh cho bản thân, còn người Diroya nghĩ như thế nào, chúng ta cũng không quản được, bất quá, tôi tin sẽ có người tin tưởng mình.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Phi Trần ngồi trở lại vị trí: “Mọi người đều đã nói thế, vậy Chấn Đông ngươi tuyên bố tin tức, bảo đám phóng viên tinh võng kia chín giờ đến Mai gia chúng ta phỏng vấn, buổi chiều Tĩnh Đằng đi điều tra nhà xưởng bỏ hoang, buổi tối chúng ta lại tiếp tục thương thảo hành động tiếp theo.”

“Vâng.”

Tất cả mọi người về phòng rửa mặt, để cho mình thoạt nhìn có tinh thần hơn, sau đó đến đại sảnh dùng bữa sáng, trong lúc bầu không khí vô cùng nặng nề, mọi người cũng không có khẩu vị gì, tùy ý ăn vài miếng, rồi bảo người hầu dọn xuống.

Đến chín giờ, thủ vệ Mai gia liền dẫn đám phóng viên đến đại sảnh chủ trạch.

Các phóng viên lần đầu tiến vào Mai gia, ánh mắt không nhịn được nhìn quanh bốn phía.

Bọn họ đều cho rằng Mai gia là đại thế ra, nơi ở nhất định sẽ tráng lệ.

Hiện tại vừa nhìn, lộng lẫy không có, đường hoàng cũng không có, đại sảnh trang trí vô cùng đơn giản, thậm chí còn tràn ngập khí tức lạnh lẽo cứng rắn của quân nhân.

Các phóng viên bước đi cẩn thận, lúc nhìn thấy Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng ngồi trên ghế, ánh mắt sáng lên, vội vàng đi tới.

Nơi này dù sao cũng là đại sảnh Mai gia, các phóng viên cũng không dám như ong vỡ tổ nhào lên phỏng vấn.

Bọn họ đầu tiên là hướng người Mai gia hỏi rõ, xác định có thể bắt đầu phát sóng thì mới dám đặt câu hỏi: “Mai thiếu gia, nghe nói ngài hiện tại không những được tiến vào quân đội, còn thăng lên làm thiếu tá, không biết chuyện này có thật hay không?”

Mai Truyền Kỳ trả lời: “Là thật.”

“Thế nhưng theo chúng tôi được biết, Mai thiếu gia đã bị khai trừ quân tịch, một người bị khai trừ quân tịch là không thể tiến vào quân đội, như vậy, ngài làm thế nào mà vào lại được?”

Mai Truyền Kỳ cười cười: “Trong mắt mọi người, các quân nhân đều phải qua trường quân đội mới được tuyển vào quân đội, thế nhưng, cũng không phải hoàn toàn như vậy, có một nhánh quân đặc thù đều lựa chọn những người khiến bọn họ hài lòng làm quân nhân, bất kể có phải tốt nghiệp ở trường quân đội hay không, cũng không quản người đó có bị khai trừ quân tịch hay không, chỉ cần thông qua huấn luyện cùng sát hạch, là có thể tiến vào quân đội. Bất quá, như vậy cũng không tính là quân nhân chân chính, chỉ có lên được cấp tá, mới có thể được những quân đội khác tán thành, được chính thức nhập quân tịch.”

Phóng viên vội hỏi: “Không biết Mai thiếu tá có thể tiết lộ đây là quân đội nào không?”