Truyền Kỳ Phu Nhân

Chương 154: Hồi ức (1)




Tiểu Lục Tử dẫn bọn họ đi tới tầng thấp nhất, mở cửa ra, âm thanh huyên náo liền ập vào.

Phong Tĩnh Đằng kinh ngạc nhìn phố xá phồn hoa náo nhiệt, nếu không phải nhận ra vài gương mặt quen thuộc đã thấy trước đây khi còn ở Z thành, anh sẽ không tin nơi này chính là Z thành.

Mai Truyền Kỳ thấy Phong Tĩnh Đằng có chút ngây ngốc, lấy cùi chỏ đụng anh: “Có phải thay đổi rất lớn không? Đứng ở chỗ này, có phải cảm thấy nơi này so với A thành còn muốn phồn hoa hơn?”

Phong Tĩnh Đằng nói: “Mọi người đều nói trên có thiên đường dưới có địa ngục, nhưng là nơi này lại vừa vặn ngược lại, là trên có địa ngục, dưới có thiên đường.”

Tiểu Lục Tử cùng Mai Truyền Kỳ nghe nói như thế đều nở nụ cười.

Phong Tĩnh Đằng quay đầu hỏi: “Đem lòng đất Z thành cải biến thành như vậy, người chính phủ cùng quân đội cũng không biết đi?”

Mai Truyền Kỳ thu lại ý cười: “Không biết. Hiện tại không ai quản Z thành, ngay cả camera giám thị Z thành bị hỏng, cũng không có ai đến sửa chữa, có lẽ bọn họ cảm thấy người Z thành không nổi lên được gió to sóng lớn gì, liền bỏ mặc như vậy.”

“Thế thì tốt, nhưng mọi chuyện vẫn nên cẩn thận. Nếu như không được chính phủ và quân đội phê duyệt kiến trúc dưới lòng đất, bọn họ sẽ cho rằng người của Z thành là có ý đồ.”

“Mọi người sẽ cẩn thận.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Lúc này, Tiểu Lục Tử lên tiếng: “Hiển ca đến. Anh ta hẳn là xem camera thấy các người đến Z thành, nên đã lái xe chạy tới.”

Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng quay đầu lại, liền thấy một chiếc huyền phù màu trắng bay tới, hạ xuống trước mặt bọn họ.

Vân Hiển xuống xe đầu tiên là cùng Mai Truyền Kỳ chào hỏi, sau đó ánh mắt chuyển lên người Phong Tĩnh Đằng, hai giây sau, mới cười cười đưa tay nói: “Phong thượng tá, hoan nghênh ngài tới Z thành.”

Phong Tĩnh Đằng cười cùng bắt tay với hắn.

Vân Hiển bế đứa bé trên người Tiểu Lục Tử ôm vào lòng: “Mọi người muốn nghỉ ngơi trước, hay định làm gì?”

Mai Truyền Kỳ thấy đứa nhỏ trong ngực hắn, trên mặt nhóc có vẻ mệt mỏi, liền nói: “Để Tiểu Lục Tử mang Nguy Nguy đi ăn gì đó một chút, rồi dẫn thằng bé nghỉ ngơi, tôi và Phong Tĩnh Đằng muốn đi gặp người kia.”

Cậu nói người kia chính là người đã xuất ngũ Sư Tử.

“Được.” Vân Hiển đem hài tử đưa cho Tiểu Lục Tử, dẫn Mai Truyền Kỳ cùng Phong Tĩnh Đằng lên xe huyền phù, rồi bay khỏi khu phố náo nhiệt kia.

Trên đường đi, Vân Hiển nhìn vào hai người phía sau trên gương chiếu hậu: “Truyền Kỳ, Tiểu Lục Tử tại A thành có phải gặp chuyện không vui sao?”

Mai Truyền Kỳ vừa nghe, trực giác cho là có liên quan đến Liên Trạch Dương, nhưng cũng không chắc lắm: “Không vui ư? Tôi thấy cậu ta vừa nãy cười vui mừng đến thế, làm sao không vui được?”

“Ngày đó khi trở lại, cả người cậu ta như mất hồn, mỗi lần gọi đều phải gọi nhiều lần mới nghe được.”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, có thể là do không nói cho tôi biết cơ giáp của tôi có thêm công năng ẩn hình, cho nên cảm thấy áy náy, tâm tình không tốt đi.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Vân Hiển kinh ngạc: “Cậu ta không có nói cho cậu biết trong cơ giáp có công năng ẩn hình sao?”

“Không có, lúc thi đấu tôi mới phát hiện, cũng không biết sử dụng công năng ẩn hình sẽ hao tổn nhiều năng lượng như vậy.”

Vân Hiển tự trách nói: “Đều tại tôi lúc đó không nói rõ mọi chuyện, chỉ bảo cậu ta tự mình đem nút không gian giao cho cậu, nếu không cũng sẽ không khiến cậu không đủ năng lượng khi thi đấu, tôi thấy tên tiểu tử này là muốn khiến cậu kinh hỉ nên mới không có nói cho cậu biết. Đúng rồi, cậu cùng đối phương đánh hoà, có bị hư hao gì không?”

Hai ngày trước, hắn thấy Mai Truyền Kỳ thi đấu cơ giáp, tuy lúc đó không được nhìn gương mặt thật của tuyển thủ ‘Truyền Kỳ’, thế nhưng lúc đối phương thả cơ giáp ra liền biết người kia chính là Mai Truyền Kỳ.

Nói đi cũng phải nói lại, một tháng trước khi Mai Truyền Kỳ muốn nhờ hắn cải trang cơ giáp, liền biết Mai Truyền Kỳ cần cơ giáp làm chút việc trọng yếu, ai ngờ Tiểu Lục Tử lại không nói cho Mai Truyền Kỳ chuyện công năng ẩn hình sẽ hao tổn lượng lớn năng lượng.

“Không có chuyện gì, đây là một loại kiểm tra của quân đội đối với tôi, nói tới việc này, Hiển ca tôi còn có chuyện phải nói cho anh, chờ qua tết, tôi sẽ vào quân đội huấn luyện, sau này cơ hội đến Z thành sẽ càng ít hơn.”

Vân Hiển không cảm thấy ngạc nhiên, trái lại cười nói: “Tôi biết tiểu tử cậu nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp vào trong quân đội, nhưng không ngờ mới được thả không bao lâu, liền muốn tiến vào quân đội huấn luyện.”

Mai Truyền Kỳ cười cười.

Vân Hiển lái xe không bao lâu đã đến nơi.

Nơi này dẫn lên các phòng trên mặt đất, vị thuận tiện cho cư dân dưới đất ra vào nên mới xây dựng lối đi này. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Ba người vào thang máy, Vân Hiển nhấn nút lên số phòng, sau đó, ra khỏi thang máy, xuyên qua tủ quần áo, liền thấy căn phòng được xây bằng những tấm gỗ mục nát, tia sáng tử những khe hở trên tấm gỗ, lờ mờ chiếu vào bên trong căn phòng.

Vân Hiển hỏi: “Cậu định trực tiếp đi gặp Sư Tử, hay là tôi bảo người mang hắn đến?”

“Nếu tôi trực tiếp sẽ dọa đến hắn, nhờ anh bảo người mang hắn đến.”

Mai Truyền Kỳ chờ Vân Hiển rời đi, liền nói với Phong Tĩnh Đằng: “Tôi sợ có thêm người sẽ khiến hắn không dám nói thật, vì thế anh cứ ở trong phòng này nhìn là được.”

Phong Tĩnh Đằng gật đầu đồng ý.

Mai Truyền Kỳ ra khỏi đại sảnh, đứng trong góc tương đối âm u chờ Vân Hiển  trở về.

Ước chừng mười phút sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, còn kèm theo âm thanh nói cười.

Mai Truyền Kỳ nhìn về hướng cửa, liền thấy ba nam nhân đi vào, hai trong đó là người dưới lòng đất của Z thành, ở giữa chính là Sư Tử mà cậu muốn tìm.

Sư Tử dù sao cũng là quân nhân trải qua huấn luyện, vừa vào bên trong liền nhận ra bầu không khí không đúng, lập tức muốn tìm chỗ trốn.

“Thi Tinh Hào, đã lâu không gặp.” Mai Truyền Kỳ trực tiếp hô tên của hắn.

Sư Tử nghe có người gọi tên thật của hắn, cơ thể run lên.

Vì đối phương đứng ở chỗ tối, hắn không thể nhìn rõ khuôn mặt, chẳng qua giọng nói có chút quen tai, thế nhưng, nhất thời không nghĩ là giọng của ai.

Hắn không lên tiếng, làm bộ không biết đối phương đang kêu người nào, hướng hai người trẻ tuổi bên cạnh nhìn nhìn. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ từ trong góc tối đi ra, nhìn Sư Tử nói: “Còn nhớ ta là ai sao?”

Sư Tử nhìn thấy khuôn mặt của Mai Truyền Kỳ, ánh mắt chấn động một chút.

Bất quá, hắn phản ứng đặc biệt nhanh, nhìn hai người bên cạnh, sau đó, dùng âm thanh không xác định hỏi Mai Truyền Kỳ: “Ngươi là đang nói chuyện với ta sao?”

Mai Truyền Kỳ híp mắt, cư nhiên giả ngu.

Cậu ra hiệu cho hai nam nhân bên cạnh Sư Tử ra ngoài.

Hai người vừa mới chuyển thân, Sư Tử theo sát quay người rời đi.

Mai Truyền Kỳ nhanh chóng phản ứng, một bước tiến nhanh về phía trước, liền bắt lại người muốn chạy trốn, đem kẻ đó ấn lên vách tường: “Muốn chạy sao?”

Hai nam nhân kia đi ra, tiện tay đóng cửa lại.

Mai Truyền Kỳ dùng lực, xoay người kia về phía mình: “một cái sử lực, đem người xoay hướng mình: “Thi Tinh Hào, bất kể ngươi thay đổi hình dáng ra sao, ta cũng đều nhận ra ngươi.”

Sư tử không thừa nhận: “Vị tiên sinh này, ta căn bản không biết ngươi.”

Mai Truyền Kỳ buông hắn ra, đi tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống: “Không biết có đúng không? Vậy được, thì không quen vậy, ngươi cũng không cần sợ ta, ta sẽ không tổn thương ngươi, ngươi ngồi xuống, chúng ta tùy tiện tâm sự.”

Sư Tử đề phòng nhìn cậu. (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ buồn cười nói: “Nếu như ta thật muốn giết ngươi, bất kể ngươi có phải là người mà ta cần tìm hay không, ta sẽ một phát súng giết chết ngươi, vĩnh viễn trừ hậu hoạn.”

Sư Tử do dự một chút, vẫn là ngồi xuống: “Ngươi muốn nói gì?”

“Ta muốn tìm một người để tâm sự. Ngươi mới vừa nói không quen biết ta, vậy hẳn không xem qua tin tức của ta.”

Sư Tử gật gật đầu.

Mai Truyền Kỳ tư thế thoải mái nói: “Ta đây, trong nhà đời đời đều là quân nhân, mà ta vốn cũng là quân nhân, tại sao lại nói vốn, vì hiện tại ta đã không còn là quân nhân, trở thành một người bình thường. Vì sao lại như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì năm đó lúc đại chiến cùng trùng tộc, ta bị người khác vu cáo là đào binh, không những bị trừ quân tịch, còn bị xử tù ba năm, cuối cùng, bị đưa đến Hắc Sắc ngục giam.”

Cậu dừng một chút: “Hơn nữa những câu nói này ta chưa cùng người khác nói qua, hiện tại chỉ nói với ngươi, ngược lại ngươi cũng không quen ta, dù sao cũng là người Z thành, ngươi cũng không thể đem chuyện của ta truyền ra ngoài.”

Mai Truyền Kỳ như đang nhớ lại quá khứ, xa xăm nói rằng: “Nhớ tới ngày đó ta bị tống vào ngục, toàn bộ phạm nhân trong Hắc Sắc ngục giam đều vô cùng kích động chạy đến hoan nghênh ta, trong miệng đều là kẻ đào binh, kẻ nhu nhược, loại nhát gan, khi đi ngang qua đều bị mỗi người cho một ngụm nước miếng.”

Cậu hoàn hồn nhìn sư tử nói: “Ngươi nhất định chưa từng nếm thử qua tư vị tắm nước miếng đi? Đúng rồi, ngươi là người Z thành, người Z thành ngay cả uống nước cũng khó khăn, càng miễn bàn sẽ đem nước miếng trân quý phun ra cho ngươi tắm.” (Edit by Thỏ Siu Nhơn)

Mai Truyền Kỳ tiếp tục nói: “Ta cùng ngày liền tắm trong nước miếng, nhưng đáng tiếc, đây chỉ là khúc nhạc dạo, những phần tử tội phạm cực ác đó làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho ta.”