Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 972




Chương 972

Ai bước vào nơi thí luyện cũng sẽ bị sức mạnh to lớn của khí tinh thần hấp dẫn, nhưng cho dù là Thiên Kiêu nào đi chăng nữa thì cũng không thể mang theo khí tinh thần ra ngoài.

Nhưng hôm nay Tần Trạm lại làm được, nên đã khiến cho tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào anh.

Rõ ràng nếu như Tần Trạm không có lời giải thích hợp lý thì có thể tất cả mọi người sẽ tò mò muốn biết bí mật của anh, thậm chí sẽ không nể mặt hay để ý đến đạo đức nữa.

“Chút khí tinh thần này lại có thể làm các người kinh ngạc vậy à?”

Tần Trạm thấy vậy cũng chỉ cười nhạo, thân thể chấn động g hết toàn bộ linh khí lại. Khí tinh thần tràn ngập toàn cơ thể, làm cho anh cảm giác như đang ở trong tình hà, giống như những vị thần được tinh thần vây quanh.

Cùng lúc đó phía trên ấn đường của Tần Trạm xuất hiện chín tinh mang tạo thành một vòng tròn và xoay tròn liên tục.

“Vậy còn những cái này thì sao?”

“Đang xảy ra chuyện gì vậy?”

“Làm sao lại có một lượng khí tinh thần mạnh mẽ đến như vầy trên người tên nhóc này được chứ?”

Tất cả mọi người cảm thấy như sét đánh ngang tai, cứ như có một tiếng nổ lớn trong đầu bọn họ.

“Tần Trạm, rốt cuộc chuyện này là sao?” Đột nhiên trưởng lão Tuân bay đến bên cạnh Tần Trạm, hung dữ nhìn anh và nói: “Cậu phải giải thích rõ với mọi người, nếu không thì đừng hòng rời khỏi Ẩn Giới.“

“Tần Trạm, khí tinh thần luôn chứa đựng một bí mật vô cùng to lớn, cậu vẫn nên chia sẻ với mọi người thì tốt hơn” Gia chủ Đồng cũng nói.

“Đúng vậy, nơi thí luyện thuộc về toàn bộ giới võ đạo, cậu có được loại thần thuật này thì cũng là thuộc về mọi người.” Trương Thanh Long lạnh lùng nói.

Lúc này, bọn họ đã không còn quan tâm đến kỳ tích

Tần Trạm gõ chuông nữa.

Ngay cả gia chủ Cổ, gia chủ Chúc cùng những người khác cũng đều im lặng. Tần Trạm để lộ bí mật động trời như vậy thì bọn họ cũng không cách nào bảo vệ được anh.

Thậm chí bọn họ cũng thầm lo lắng trong lòng, Tần Trạm vì việc này mà bộc lộ quá nhiều tài năng của bản thân thật sự không đáng chút nào.

Nhưng nếu Vấn Tông thực sự ép buộc Tần Trạm ở lại thì bọn họ chắc chắn sẽ liều mình giúp đỡ.

“Tại sao khí tinh thần của tôi lại thuộc về toàn bộ giới võ đạo?” Tần Trạm nhìn vài người xung quanh và chế nhạo: “Vậy thì linh dược, công pháp và thần binh mà người khác lấy được từ nơi thí luyện cũng nên giao ra chứ?”

“Là do chênh lệch cấp bậc hay là do thân phận võ giả của ngoại giới, nếu như tôi là Thánh Tử Vấn Tông thì chẳng lẽ vẫn phải truyền lại khí tinh thần cho các người sao?”

“Tần Trạm, đừng nói nhảm nữa! Khí tinh thần có tầm quan trọng to lớn, hôm nay dù cậu muốn hay không thì cũng phải khai ra, nếu không thì đừng trách. Ánh mắt trưởng lão Tuân hiện lên vẻ hung tợn.

Vài người trưởng lão của các gia tộc khác cũng rục rịch manh động và vây lấy Tần Trạm ở giữa.

Tần Trạm khẽ thở dài trong lòng, ông lão đánh cờ thật sự nói không sai. Loại tiên khí này quá đáng sợ nên không thể tùy tiện bộc lộ ra, mình vừa mới thử một lần mà đã làm cho đám người kia không thể kiềm chế ham muốn được nữa.

“Ha ha ha, nhìn bộ dạng không biết xấu hổ của các người kìa, ai cũng nói hồi trước tôi dùng mưu kế mới đạt được vị trí Đệ Nhất Thiên Kiêu, mới lên đến đỉnh tháp Thông Thiên, kết quả là khi tôi giành được giải cao nhất thì các người lại muốn cướp”

Tần Trạm bình tĩnh đáp lại, anh khinh thường nhìn đám người rồi đột nhiên bật cười lớn.

Sớm muộn gì anh cũng phải sử dụng sức mạnh của khí tinh thần này, vậy thì chắc chắn có lúc không tránh khỏi bị truyền ra ngoài. Tần Trạm đã nghĩ tới việc này từ lâu rồi nên anh cảm thấy chi bằng nhân dịp này cho mọi người chiêm ngưỡng tinh mang này luôn.

Trong tương lai cho dù có người phát hiện mình sử dụng tiên khí thì cũng đã mất tư cách ghi chép lại, đây cũng là mục đích thứ hai trong chuyến đi của Tần Trạm.

“Phần thưởng của tháp Thông Thiên sao?”

“Đúng vậy, cuối cùng tôi cũng đã lên đến tầng chín mươi chín và có được chín viên tinh mang này.” Mặc dù đang nói nhảm nhưng sắc mặt Tần Trạm không hề thay đổi, lời nói của anh như tạt một gáo nước lạnh vào mọi người, bầu không khí kịch liệt nãy giờ lập tức biến mất.

“Người ta đồn rằng nếu đạt được vị trí cao nhất trong tháp Thông Thiên thì sẽ có được nhiều phần thưởng quý giá khác nhau, còn cậu lại nhận được khí tinh thần này” Lão Tuân không cam lòng hỏi tới cùng.

“Chẳng lẽ ông cho rằng tôi có thể tự mình luyện ra tinh mang hay khí tinh thần à?” Tần Trạm cười lớn khi nghe thấy những lời đó, trong lời nói còn không hề che giấu châm biếm.

Tuy nhiên dù lời nói của Tần Trạm hơi chói tai nhưng quả thật đã làm giảm bớt ham muốn của nhiều người. Nghĩ kỹ lại thì quả đúng như vậy, cho dù tu vi của Trần

Trạm hơn người nhưng suốt mấy trăm năm nay Vấn Tông vẫn không thể nghiên cứu được phương pháp mang khí tinh thần ra, nhiều Thiên Kiều như vậy cũng không thể mang ra được.

Lần này Tần Trạm không chỉ nắm bắt được mà còn trực tiếp có được lực cửu tinh, quả thật khó tưởng tượng nỗi.

Mặc dù trưởng lão Tuân và những người khác đều nghi ngờ lời nói của Tần Trạm nhưng không ai thực sự tin rằng Tần Trạm có thể ngưng luyện khí tinh thần được.

“Hừ, bọn họ đều nói Tần Trạm giở trò nên không đủ tư cách đạt được vị trí thứ nhất, sao giờ lại ở đây bốc phét chứ?”

Diệp Thành đứng lên và giễu cợt nói: “Ai cũng công nhận tháp Thông Thiên là nơi có những phần thưởng cao cấp nhất, vậy mà các người còn trơ tráo nói Tần Trạm không xứng, tôi cho rằng các người mới không xứng đấy.”

Diệp Thành không hề giấu giếm, lời nói thì vô cùng mỉa mai khiến cho rất nhiều khách quý trên khán đài phải đỏ mặt tức giận.

Đặc biệt là Trương Thanh Long, khi trước ông ta đã chuẩn bị kĩ càng tất cả mọi thứ và sắp nhìn thấy con trai mình trở thành Đệ Nhất Thiên Kiêu, vậy mà bây giờ lại trở thành trò cười.

“Tần Trạm, xem như anh may mắn mới có được khí tinh thần. Trương Quốc Tuấn đáp xuống và tức giận nói.

“Chặng đường phía trước còn dài, anh cứ chờ đó!”

Sau khi Trương Quốc Tuấn nói ra những lời gay gắt như vậy thì lập tức bỏ đi.

“Anh đứng lại đó!”

Tần Trạm cười nhạo rồi vươn tay bao lấy không gian xung quanh.

“Tôi nhớ ai đó đã từng nói rằng nếu tôi thắng thì anh ta sẽ chui qua dưới háng tôi phải không? Vậy giờ đến lúc thực hiện lời hứa của mình rồi đó.”

Tần Trạm lại quét mắt nhìn lên phía trên đài cao, sắc mặt của rất nhiều đệ tử Vấn Tông vô cùng tệ, Tần Trạm thực sự muốn Trương Quốc Tuấn chui qua háng của mình.

“Tần Trạm mày đừng hiếp người quá đáng.” Đột nhiên sắc mặt của Trương Quốc Tuấn đỏ bừng lên: “Cuộc đời có lúc này lúc khác…

Ánh mắt Tần Trạm lạnh lùng, khí tinh thần càng tỏa ra mạnh hơn.

Trương Quốc Tuấn chỉ cảm thấy như có một ngọn núi lớn đổ xuống đầu và đè ép anh ta.

Sau đó Tần Trạm đưa tay ra chỉ vào và Trương Quốc Tuấn đã chui qua.

“Nhớ cuối thấp người chút!”

Tần Trạm đáp trả lại bằng chính lời nói lúc trước của đối phương, sau khi Trương Quốc Tuấn khôi phục hơi thở thì toàn thân tức giận đến mức run lên, mình vậy mà phải chui qua chân của Tần Trạm trước mắt bao nhiêu người.

Việc này đã phá hủy hoàn toàn hình tượng công tử đẹp trai phong độ trong lòng đệ tử Vấn Tông.

Anh ta kích động chỉ vào Tần Trạm, một hồi lâu phun ra một ngụm máu và ngã xuống đất.

“Quốc Tuấn!”

Nhìn thấy con trai mình ngã xuống đất vì nhục nhã, hai mắt Trương Thanh Long long lên sòng sọc, đột nhiên tức giận khôn cùng và có ý định muốn giết người.

“Dám xúc phạm người nhà họ Trương, mày chết đi!”

Ông ta vỗ bàn, từ trên đài bay ra ngoài và túm lấy Tần Trạm.

Tần Trạm thấy vậy vẫn tỏ vẻ khinh thường, thậm chí không thèm nhắc tay.

Anh hùng hồn nói: “Trương Thanh Long, ông cũng thật to gan mới dám đấu với Đệ Nhất Thiên Kiêu, bộ ông muốn làm Triệu Tấn Giang thứ hai à?”

“Muốn giết tôi sao? Bộ ông muốn nhìn thấy nhà họ

Triệu diệt môn hả?”

Giọng nói của Tần Trạm giống như sấm sét ầm ầm bên tại.

Hum!

Đột nhiên cơ thể của Trương Thanh Long cứng đờ, lòng bàn tay chỉ còn cách Tần Trạm mấy tấc lại không thể động đậy được nữa.