Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 968




Chương 968: Một mình tôi tiếp đãi

Có điều chỗ ngồi bên này hơi vắng vẻ, Thánh Tử Khấu Tiên Tông không đến, Chúc Diêu và Phương Hiểu Điệp cũng không đến.

Quy tắc mà trưởng lão Tuân đã nói giống hệt như tin tức được truyền đi lúc trước.

Trong lòng mọi người sớm đã biết điều này, cái gọi là nói chuyện phiếm trước đó chỉ đơn giản là thăm dò ý đồ của Vấn Tông thôi.

“Cậu Tân, mặc dù cuộc so pháp này vô cùng công bằng nhưng dù sao thì vốn dĩ cậu cũng là Đệ Nhất Thiên Kiêu, nếu cậu có ý kiến gì thì chúng tôi sẽ cân nhắc” Trưởng lão Tuân vờ vịt nói.

“Ý kiến của tôi á?” Tân Trạm lạnh lùng cười nói: “Theo như quy tắc của các người là mười người với mười người, nhưng bên chúng tôi không đủ mười người thì so kiểu gì?”

“Tân Trạm, đây là chuyện của các cậu”

Trưởng lão Tuân nói: “Nếu có người không muốn đến, chúng tôi cho phép cậu tìm người khác thay thế”

“Nực cười, không phải tại các người gây áp lực nên bọn họ mới không đến à?” Diệp Thành tức giận nói.

“Làm chuyện gì cũng phải có chứng cứ, hơn nữa có khi trong lòng bọn họ có quỷ”

Trương Quốc Tuấn lạnh lùng nói: “Xem kìa, không phải Bồ Tùng Nhân kia đến rồi sao?”

“Bồ Tùng Nhân, mặc dù tôi rất vui vì cậu đã đến nhưng có lẽ cậu nên nghe lời ba, suy nghĩ cho nhà họ Bồ đi” Trưởng lão Tuân nói.

“Đúng là không biết xấu hổ, ở chỗ này vẫn còn uy hiếp Bồ Tùng Nhân” Lạc Việt Ban nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng tôi đã rời khỏi nhà họ Bồ rồi” Bồ Tùng Nhân nhếch miệng cười nói: “Cho nên dù tôi có làm bất kì chuyện gì thì cũng không liên quan đến nhà họ Bồ”

“Nhóc con, cậu thật là ngây thơ, dù cậu có tham gia thì cũng chẳng thể thay đổi được gì đâu” Trưởng lão Tuân thở dài, chỉ vào dãy ghế trống không nói: “Nhìn bọn họ biết điều thế nào đi”

“Ngại quá, bọn tôi đến muộn này, Chúc Diêu và Phương Hiểu Điệp từ ngoài cửa bước vào, Cố Minh Ân và Thánh Tử Khấu Tiên Tông cũng theo ngay sau.

Trong chớp mắt, mười Thiên Kiêu ngoại trừ Tô Uyên không biết chuyện gì đang xảy ra thì những người khác đều đã có mặt.

“Mọi người..” Nhìn mấy người này, Bồ Tùng Nhân hơi kích động.

Sắc mặt đám người trưởng lão Tuân lập tức trở nên lạnh lẽo.

Bọn họ đã âm thầm thông báo trước cho những gia tộc ở ẩn kia, muốn những người đó quyết định, không ngờ bọn họ không hề do dự chọc giận Vấn Tông, ủng hộ Tân Trạm.

“Chúng tôi cũng không thế bị ông đánh bại được, cùng lắm thì không làm Thánh Tử nữa” Thánh Tử Khấu Tiên Tông nở một nụ cười tiêu sái nói “Công lý tại lòng người, muốn dùng thế lực bức ép bọn tôi, Cố Minh Ân này rời khỏi nhà họ Gố thì làm sao”

Chúc Diêu cười nhạt không nói, nhưng thái độ rất rõ ràng.

Khoé mắt Diệp Thành đỏ lên, Tân Trạm không nhìn sai những người này mà. Không một ai trong bọn họ lâm trận bỏ chạy, vì trận chiến này hoàn toàn đắc tội với Vấn Tông, bọn họ hy sinh hơn người ngoài rất nhiều.

Tân Trạm gật nhẹ đầu, mấy người Chúc Diêu sẽ không làm mình thất vọng, mà mình cũng không thể vì một cái công lý mà khiến bọn họ hy sinh tất cả như vậy được.

“Trưởng lão Tuân”

Tân Trạm nhìn Tuân Khánh An, lạnh nhạt nói: “Vừa nấy ông hỏi ý kiến của tôi, bây giờ tôi có thể nói cho ông biết, tôi chỉ có một điều kiện là không thi mười người nữa, để một đối một đi. Bên này để tôi xuất chiến, ai đạt điểm tối đa thì người đó thắng”

“Tần Trạm, không cần phải như vậy”

Đám người Chúc Diêu hơi giật mình, lập tức hiểu ra, gương mặt đột nhiên biến sắc. Ý của Tân Trạm là định một mình gánh vác toàn bộ áp lực trên vai.

“Nếu mọi người tin tưởng tôi thì nên đồng ý lựa chọn của tôi” Tân Trạm nhìn mọi người, khuôn mặt thể hiện sự kiên quyết khiến cho đám người Chúc Diêu đành phải gật đầu đồng Mộ Trưởng lão Tuân ngơ ngác, lựa chọn của Tần Trạm hơi ngoài ý muốn.

Tân Trạm định một mình đối đầu với tất cả thiên tài ở Ẩn Giới sao?

“Ngạo mạn”

Đám người Trương Quốc Tuấn cũng đều nhíu mày.

“Các người nói tôi gian lận, dối trá, không xứng làm Đệ Nhất Thiên Kiêu, vậy tôi sẽ ở đây thi với các người, ai có thể thẳng tôi thì người đó chính là Đệ Nhất”

Ánh mắt lạnh lùng của Tân Trạm liếc qua đám người kia, quát: “Lúc trước không phục, bây giờ tôi cho các người cơ hội thì lại không dám sao?”

“Tân Trạm, cậu đừng có mà kiêu ngạo!”

Đổng Thiên Thành hừ lạnh nói.

“Là tôi kiêu ngạo, hay là do cậu quá nhát gan?

Tân Trạm cười lạnh nói: “Không thẳng được tôi mà cũng muốn làm Đệ Nhất Thiên Kiêu sao?”

Vừa nói xong, sắc mặt Trương Quốc Tuấn, Đổng Thiên Thành, Nghiêm Trác Văn đều đỏ lên, vô cùng khó coi.

“Đây là yêu cầu cuối cùng của tôi, không thương lượng gì nữa. Các người đồng ý thì tôi sẽ tiếp đãi, không thì bây giờ tôi sẽ rời khỏi đây ngay. Có lẽ vào lúc khác Vấn Tông sẽ khó tránh khỏi cái danh đàn áp người ngoài giới võ giả, hoạt động trong tối đấy”

Tân Trạm liếc mắt nhìn sắc mặt trưởng lão.

Tuân và Trương Thanh Long đang dần tối lại, quay người rời đi.

Nếu đã không thể tránh được trận chiến này thì cứ chơi đại đi.

Bồ Tùng Nhân vì chuyện này mà phản bội gia tộc, Thánh Tử Khấu Tiên Tông tình nguyện bỏ qua vị trí Thánh Tử, Cố Minh Ân và Chúc.

Diêu cũng đều phải chịu áp lực rất lớn.

Nếu Vấn Tông quyết tâm so trận đấu này, tất cả áp lực đều dồn vào anh thì tốt.

Đã muốn chơi thì một mình Tân Trạm anh sẽ tiếp đãi! Không cần liên luy đến người khác.

Đám người Diệp Thành đứng lên, đám người Chúc Diêu cũng rời đi theo.

Lúc này trong đại sảnh nghị sự chỉ còn lại đám người trưởng lão Tuân, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng Tân Trạm gây náo loạn trong phòng nghị sự, tin tức này được truyền đi rất nhanh.

Không ít người ngạc nhiên về lựa chọn của Tần Trạm. Mặc dù là mười đấu mười bên Tân Trạm cũng đang ở thế hạ phong, nhưng nếu thua thì cả hội đó sẽ cùng gánh áp lực, thậm chí người kìm chân chính là người chịu áp lực lớn nhất.

Nhưng nếu chỉ đọ sức với một người cũng tương đương như tất cả áp lực sẽ trút hết lên vai Tân Trạm.

Nếu anh thắng thì dễ rồi, nhưng nếu thua cả mười người sẽ thất bại.

Sau khi nói ra yêu cầu của mình, Tân Trạm trở về biệt viện Tiên Cung, tiếp tục tu luyện khôi phục thực lực, cũng nuôi dưỡng lông vũ Phượng Hoàng và vảy Thanh Long trong thần thức.

Về điều kiện của mình, Tân Trạm không nghỉ ngờ chút nào, Vấn Tông chắc chắn sẽ đồng ý.

Bởi Vấn Tông quá mạnh mẽ, mạnh đến mức lúc này vẫn tự tin có thể đánh bại anh.

Quả nhiên một ngày sau Vấn Tông gửi đến một lời nhắn.

Trưởng lão Tuân đã đồng ý cuộc so pháp này, thời gian là một tuần sau. Chỉ là vẫn chưa quyết định đối thủ của Tân Trạm là ai.

Nghe chuyện này Tần Trạm lạnh lùng nở nụ cười, đột nhiên mình sửa lại quy tắc cũng đã đủ để bọn họ đau đầu rồi Tại nhà họ Trương thuộc Vấn Tông.

Trương Thanh Long và gia chủ Đổng đi vào phía sau núi nhà họ Trương. Nhà họ Trương đã khoét rỗng ngọn núi, dưới ngọn núi ánh lửa sáng hừng hực. Đây là địa hoả không bao giờ tắt.

Hơn mười Luyện Khí Sư mồ hôi đầm đìa đang vây quanh một thanh thần binh, không ngừng dùng linh khí rèn luyện vật ấy.

Đây là một cái chày đen cực kỳ lớn, bên trên phủ kín các loại vân, khiến người ta có một cảm giác cổ xưa, phát ra luồng khí càng cuồng bạo vô biên “Anh Đổng, chuông Thiên Kiêu kia chính là đồ của nhà họ Trương tôi, anh biết mà”

Trương Thanh Long nói.

“Thật ra khi tổ tiên tìm thấy cái chuông Thiên Kiêu này cũng phát hiện ra một chiếc chày lớn mục nát, giống như là đồ chuyên dùng để đánh, chẳng qua lâu không có người sử dụng nên chiếc chày bị hư hỏng không thế sử dụng được” Ông ta chỉ vào chiếc chày lớn màu đen, giới thiệu.

“Có điều tổ tiên nhà họ Trương tôi lại đem vật đó về nhà, qua nhiều thế hệ ma luyện, sử dụng những tài liệu hiếm, cuối cùng cũng sắp sửa xong rồi”

“Ở đây tôi cũng có thể cảm nhận được một sức mạnh rất cường hãn” Gia chủ Đổng gật đầu nói.