Chương 932: Ngọc Chất Tiểu Nhân
Triệu Lam Sơn tùy ý đánh vài đòn kiếm quang đã ép hai người Diệp Thành phải lùi lại, luồng kiếm quang sáng chói lao xuống phá tan trận pháp mà Tân Trạm dày công bố trí.
“Trận pháp truyền tống đã mất, để tôi xem anh còn có thể làm được gì?” Triệu Lam Sơn nhếch môi nở một nụ cười nham hiểm, nhưng có một chuyện anh ta không thể nào ngờ tới chính là bỗng nhiên cơ thể đang lơ lửng giữa không trung của anh ta khựng lại, lúc cúi đầu nhìn xuống thì kinh ngạc phát hiện ra Diệp.
Thành và Lạc Việt Ban đang bám lấy người mình.
Giống như một bao cát cố bám vào cơ thể anh ta để liều mạng ngăn cản anh ta bay lên vậy.
“Hai người muốn chết rồi sao?” Triệu Lam Sơn nhíu chặt mày, khí tức toàn thân bừng bừng toát ra ngoài muốn hất bay hai người bọn họ ra nhưng hai người Diệp Thành lại cản răng sống chết ôm chặt anh ta không buông, Triệu Lam Sơn giận dữ nện xuống hai quyền khiến Diệp Thành phun ra một ngụm máu văng tung tóe lên mặt Triệu Lam Sơn.
Còn Lạc Việt Ban ở bên cạnh cũng nổi nóng cần chặt vào tay Triệu Lam Sơn khiến cánh tay anh ta xuất hiện một vệt máu.
“Hôm nay cho dù ông đây có chết thì anh cũng đừng mong tới gần Tân Trạm” Diệp Thành rống to.
“Nếu đã muốn chết thì tôi sẽ thành toàn cho các người.”
Hai mắt Triệu Lam Sơn lộ ra sát khí nồng đậm, hai người này bám chặt lấy anh ta cứ như kẹo cao su vậy, cho dù có hy sinh tính mạng cũng quyết tâm cản cho bằng được hành động của anh ta.
Đột nhiên trường kiếm màu vàng kim xoay ngược lại, Triệu Lam Sơn cầm kiếm đâm về phía Diệp Thành.
Tân Trạm ở dưới mặt đất nhìn thấy cảnh này thì trong lòng không khỏi run lên.
Trường kiếm màu vàng kim xẹt qua xuyên thẳng vào người Diệp Thành, anh ta hét lên đầy đau đớn đồng thời phun ra rất nhiều máu.
“Tân Trạm, đừng lo cho tôi.”
Lúc này, mặc dù cả người Diệp Thành đầy máu, sắc mặt tái nhợt yếu ớt nhưng khóe miệng vẫn nở một nụ cười. Đã đến nước này thì anh ta đã không còn để tâm đến sống chết của mình nữa rồi “Lạc Việt Ban” Diệp Thành nhìn Lạc Việt Ban một cái rồi khẽ gật đầu cười.
Đột nhiên cơ thể hai người bọn họ phát ra một luồng sáng chói mắt, bọn họ lựa chọn tự bạo tu vi gần như cùng một lúc.
Âm!
Luồng ánh sáng linh khí ngút trời mãnh liệt phun trào, Triệu Lam Sơn vốn kẹt giữa hai người lần lượt tự bạo bị luồng xung kích chấn động này đánh bay ra ngoài.
Trong lòng Tân Trạm cứ như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, đột nhiên trong tay anh xuất hiện một thanh kiếm bằng đồng.
Lúc này anh chỉ muốn lấy mạng Triệu Lam Sơn ngay lập tức, cho dù không thể giết chết đối phương cũng phải làm chút gì đó để an ủi linh hồn hai người đã mất, không thế để hai người bọn họ phải chết một cách oan uổng được.
“Tân Trạm, cậu đừng kích động, hai người bọn tôi vẫn chưa chết”
Đúng lúc này có một giọng nói yếu ớt vang lên giữa không trung, nơi cơ thể hai người Diệp Thành đã tan biến lại xuất hiện hai vệt sáng nhanh chóng đáp xuống rơi vào trên người Tân Trạm.
“Hai người làm sao thế?”
Tân Trạm cảm nhận được khí tức của Diệp Thành và Lạc Việt Ban thì trừng lớn hai mắt, sát khí trên người cũng biến mất vài phần.
Nhìn vệt sáng trên vai trái vai phải của mình cứ như hai phiên bản thu nhỏ của Diệp Thành và Lạc Việt Ban vậy.
“Không phải lúc trước đã nói với cậu là chúng tôi lấy được bảo vật quý nhất trong tàng bảo địa kia rồi sao?” Diệp Thành bất đắc dĩ nói: “Chính là hai cái Ngọc Chất Tiểu Nhân này đó, lúc đó chúng tôi cũng không biết thứ này có tác dụng gì nhưng sau khi Bồ Tùng Nhân suy nghĩ một lát thì nói bảo vật này có thể cứu chúng tôi một mạng”
“Vì vậy hai người mới dựa theo suy đoán của anh ta mà cược mạng của mình sao?”
Tân Trạm nghe xong thì tức muốn hộc máu, đùa gì vậy chứ?
Đồng thời trong lòng anh cũng rất cảm động, nếu không vì tạo cơ hội để cho anh chạy thoát thì hai người bọn họ cũng sẽ không liều chết mà đánh cược như “Cũng không còn cách nào khác, nếu không làm vậy thì tất cả chúng ta đều phải chết đó. Đừng nói nhiều nữa, tên Triệu Lam Sơn kia vẫn còn sống sót kia kìa”’ Diệp Thành thúc giục nói “Đi thôi”
Tân Trạm gật đầu nhìn thấy Triệu Lam Sơn bay ra lần nữa từ trong sa mạc thì giơ một tay kích hoạt trận pháp phía trên. Lập tức chín viên tinh mang duy trì trận pháp truyền thống sáng lên bao quanh cơ thể bọn họ, sau đó khí tức từ một không gian huyền ảo dần lan ra hóa thành một đám sương mù, bóng dáng bốn người Tân Trạm cũng theo đó càng lúc càng mờ nhạt.
“Tân Trạm, anh muốn đi thì cũng phải xem ông đây có đồng ý không đã chứ?”
Triệu Lam Sơn bị rách mí mắt vừa bay ra khỏi sa mạc vừa liên tục gào thét, không ngừng bản ra khí tức bao lấy không gian bên ngoài khiến trận pháp truyền tống bị chấn động dữ dội Chỉ có điều Triệu Lam Sơn vẫn chưa kịp phá hủy trận pháp này thì bốn người Tân Trạm đã biến mất không còn bóng dáng.
“Tôi đã muốn giết anh thì anh có chạy đăng trời cũng không thoát được đâu”
Triệu Lam Sơn nghiến răng nghiến lợi đứng nhìn sa mạc không một bóng người, anh ta hét lớn một tiếng rồi lấy ra một tấm lệnh bài màu đen Lệnh bài này vừa xuất hiện đã khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh cả người, trên đó khắc hình một cái đầu của ác quỷ có hai mắt giống như chuông đồng vô cùng dữ tợn, vẻ mặt cứ như nhìn thấu tất cả mọi thứ trước mắt.
Sau đó Triệu Lam Sơn phất tay, vết máu lúc Tân Trạm bị thương thấm xuống đất bị anh ta dùng lực kéo lên hóa thành giọt.
Triệu Lam Sơn hơi nhíu mày một cái mà ánh sáng kia thoáng cái đã ảm đạm đi, sau đó anh ta rót một lượng lớn khí Tinh Thần vào lệnh bài.
Sau khi cái lệnh bài màu đen này cắn nuốt đủ tinh mang thì ác quỷ đã dần sống lại, nó phát ra tiếng kêu quái dị rồi giương chiếc lưỡi dài màu đỏ thẳm về phía Triệu Lam Sơn.
Đột nhiên Triệu Lam Sơn đẩy giọt máu của Tân Trạm vào, ác quỷ uốn đầu lưỡi nuốt giọt máu kia sau đó hả hê kêu to.
Đột nhiên nó bay ra từ trong lệnh bài rồi hóa thành một luồng ánh sáng màu đen bay đi với tốc độ cực kỳ nhanh.
“Để tôi xem anh chạy như thế nào?”
Triệu Lam Sơn nghiến răng nghiến lợi sải bước vụt qua khoảng không đuổi theo.
Anh ta tự thề với lòng hôm nay phải giết cho bằng được Tân Trạm “Cái tên Triệu Lam Sơn này không hổ là người đoạt được nhiều bảo vật nhất ở nơi thí luyện, vì đạt được mục đích mà chuyện gì anh 1a cũng dám làm”
Mọi người nghe vậy thì thở dài một hơi, sắc mặt của mỗi người cũng thay đổi theo.
“Chờ Triệu Lam Sơn đuổi theo thì nhất định sẽ xảy ra một trận chiến lớn khác nữa đấy, nhưng Tân Trạm hình như đã không còn sức để ứng phó nữa rồi”
“Đừng quên, đến bây giờ Triệu Lam Sơn vẫn chưa xuất thần thú Kỳ Lân kia ra đâu: Có người lên tiếng nhắc nhở.
“Trận chiến này cực kỳ đặc sắc đó, các vị có muốn cùng tôi đi xem một chút không?” Có người nhếch miệng cười một tiếng sau đó bay lên đuổi theo phương hướng mà Triệu Lam Sơn vừa đi.
Có không ít người kích động khi nghe những lời này nên cũng nhanh chóng bay theo, trận chiến giữa Tân Trạm và Triệu Lam Sơn quả thật hấp dẫn đến mức khiến cho người ta sục sôi theo dõi, không ai muốn bỏ lỡ.
Nhưng trong lòng mọi người có lẽ đã âm thầm xác định Tân Trạm sẽ phải bỏ mạng trong trận chiến này rồi, với thủ đoại các loại bảo vật mà Triệu Lam Sơn được đem ra thì anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tân Trạm.
Bên ngoài Cung Điện Hỏa Diễm, Tân Trạm bước ra từ trận pháp truyền tống, trận pháp này là đường lui mà lúc trước anh đã vẽ ra.
Dù sao với thực lực của Triệu Lam Sơn thì anh cũng không dám nói mình sẽ đánh bại được anh ta, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn có chút hiệu quả.
“Cuối cùng cũng tránh được một kiếp”
Diệp Thành thở hắt ra nhảy xuống từ trên vai Tân Trạm.
“Hai người các cậu phải ở trong hình dạng này mãi sao?” Tân Trạm nhìn cơ thể chỉ cao hơn nửa mét lấp lánh ánh sáng của Diệp Thành mà cười khổ, vẫn cảm thấy hơi khó chịu.
“Đương nhiên là không rồi, lúc sử dụng Ngọc Chất Tiểu Nhân này thì thần thức của chúng tôi đã biết được hình dạng này sẽ không kéo dài quá lâu đâu” Lạc Việt Ban lắc đầu nói lắc đầu nói.