Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 893




Chương 893: Chữa trị vết rách đạo văn.

“Để nhìn xem lần này còn thủ đoạn gì nữa”

Phan Chi Trung chế nhạo, vốn đã rất ghét Tân Trạm, suốt cả chặng đường Tân Trạm dùng đủ mọi cách để bọn họ chật vật không ngừng, nếu không như vậy thì đã đuổi kịp được ba người kia rồi.

“Thủ đoạn thì còn đầy, không tin thì nhìn lên trời thử xem”

Tân Trạm mở miệng chỉ lên trời.

“Cùng một trò lại muốn lừa bọn ta hai lần sao. Hôm nay ông đây sẽ khô máu luôn. Xông lên: Phan Chỉ Trung hét lên, mọi người đồng loạt hướng về phía Tân Trạm mà đánh.

Nhưng lần này, không gian phía trên hẻm núi thực sự kịch liệt run rẩy, sương mù đen kịt xung quanh như nổ tung Một loạt tiếng đập cánh đột nhiên vang lên, những thứ bay đầy trên bầu trời kia ngay lập tức lao vút xuống “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tất cả mọi người đều bàng hoàng, khi màn sương đen bùng lên, họ mới nhìn rõ, lần này đàn dơi đã thực sự trở lại.

Mà lần này, số lượng dơi nhiều hơn hẳn, gần như che khuất bầu trời, trải dài vô tận.

Những con quái vật với đôi mắt đỏ thẫm đều đang nhìn về phía bọn họ. Dường như hoàn toàn nhận định bọn họ là kẻ địch Phụt!

Người đâu tiên trong số bọn họ bị ngắm đến là một võ giả của nhà họ Phan, sau khi bị đám quái vật lao tới, cơ thể anh ta liền nổ tung như một đám mây máu bắn ra tung tóe. Có điều là tất cả da thịt đều bị ăn rất sạch sẽ, chỉ còn sót lại một chút xương.

“Tản rai”

Trái tim của Phan Chi Trung run lên, gã hét lớn một tiếng rồi thi triển thủ pháp bảo vệ bản thân.

Những người khác cũng thay nhau thể hiện bản lĩnh để chống lại sự tấn công của đàn dơi.

Cùng lúc đó, Tân Trạm đã đưa Diệp Vũ Đình cùng hai người nữa bay vào một hang động ẩn giữa vực sâu.

“Anh Lam, đám dơi này là anh đưa tới sao?”

Hai người Liêu Khải Trạch bọn họ từ đầu đến giờ vẫn chưa khôi phục khỏi chấn động, đám dơi kia chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến lòng người sợ hãi vậy mà lúc này chúng nó lại bay qua lượn lại bên cạnh họ, nhưng điều đáng nói là chúng nó không hề tấn công mà trực tiếp coi như không thấy.

“Đúng vậy, cho nên tôi mới nói chúng ta sẽ không sao đâu” Tân Trạm gật đầu, đứng ở cửa động, vừa nói chuyện với hai người, vừa vẽ trận pháp.

Ngay sau đó, ánh sáng từ trận pháp phát ra vô cùng rực rỡ đem phạm vi xung quanh bọn họ biến mất không vết tích “Chúng ta như vậy liệu có an toàn không?”

Diệp Vũ Đình hỏi.

“Không đơn giản như vậy, la bàn kia còn nẵm trong tay ông Trâu, ông ta bất cứ lúc nào muốn thu thập máu của cô đều có thể thông qua nó mà tìm ra chúng ta. Nhưng cũng không thành vấn đề, giờ mọi người giúp tôi xem chừng một lát. tôi cần bế quan để có thế khôi phục thực lực”

Tân Trạm nói xong, liền đi sâu vào trong sơn động, bày ra tụ linh trận, sau đó khoanh chân ngồi xuống, lấy ra ngọc bội do cha Diệp Vũ Đình để lại “Khôi phục sức mạnh?” Liêu Khải Trạch và Diệp Vũ Đình đồng thời liếc nhìn nhau, vừa kinh ngạc vừa bối rối.

Tân Trạm đã từng thể hiện năng lực cường đại của mình, nhưng hóa ra đây lại chỉ là phần thực lực còn lại sau khi bị thương thôi sao?

Trái tìm vốn đã tuyệt vọng nay lại nổi lên một chút mong chờ yếu ớt.

Ngay lúc hai người Liêu Khải Trạch đang bảo vệ Tân Trạm, thì anh liền bắn ra một tia linh khí, chui vào trong khối ngọc thạch kỳ lạ này, kéo linh khí trong đó truyền về cơ thể mình.

Dưới tác động của lực lượng này, các vết rách đạo văn trong đan điền bắt đầu có dấu hiệu lành lại, tu vi bị áp chế cũng nhờ đó mà không ngừng tăng lên.

Đột phá Hóa Cảnh cấp một, Hóa Cảnh cấp hai, Hóa Cảnh giữa cấp hai Tân Trạm thở dài, khối ngọc thạch này thật sự rất thần kỳ, nếu có đủ, vết thương của anh có lẽ sẽ không chỉ tạm thời lành lại mà sẽ hoàn toàn khỏi hẳn.

“Tìm thấy rồi Trong khi Tân Trạm lặng lẽ hồi phục sức lực, bên ngoài vực sâu, ông Trâu cầm la bàn đang không ngừng tới gần chỗ bọn họ.

“Tên họ Lam đó là một Trận Pháp sư, tất nhiên sẽ có năng lực ẩn nấp, tấn công khu vực này đi” Ông Trâu nói với Phan Chỉ Trung.

Phan Chỉ Trung liền gật đầu, lúc này trên trán ông ta đã lấm thấm đầy vết thương, máu me be bét đầy cả mặt, biểu cảm trên đó cũng không tránh khỏi có phần u ám, đáng sợ.

Thoát khỏi được đám dơi kia, hơn mười cao thủ của nhà họ Phan bị thương, còn có.

bốn người chết, chính những điều này đã làm cho thù hận trong lòng ông ta đạt đến đỉnh điểm.

“Tấn công”

Phan Chỉ Trung hét lên, dẫn đầu tỏa ra một lượng lớn linh khí công kích, tựa như đang trút giận.Tất cả mọi người đều bị chấn động, phạm vi xung quanh rung chuyển không ngừng”

Bên trong hang động, nhìn thấy trận pháp đang phát sáng kia không ngừng run rẩy, lung lay như sắp sụp đổ, Diệp Vũ Đình và Liêu Khải Trạch đều không có một chút sợ hãi, cầm sẵn binh khí, bình tĩnh chờ đợi như đã sớm chuẩn bị cho cuộc tử chiến sắp tới.

Ầm!

Trận pháp vỡ vụn, một loạt mảng sáng bay tung tóe.

Hang động hiện ra trước mắt người nhà họ Phan, ánh mắt của bọn họ âm ngoan, giống như một con sói đói tìm được máu thịt.

Roẹtl Âm thanh trường kiếm được tút ra khỏi vỏ vang khắp bốn phương, kinh hồng từ bên trong sơn động bay ra, vọt tới cửa động xuyển thẳng một nhát vào tay võ giả đầu tiên.

Trường kiếm rút về, máu tươi tuôn ra, tên võ giả kia hoàn toàn không dám tin nhìn xuống lỗ máu trước ngực mình mà rơi vào vực sâu.

“Cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng để tôi xem hai người có thể trụ được bao lâu:”

Phan Chi Trung cười nhạt chế nhạo, sát ý chết mặt ông ta dưới ánh đèn mờ, càng trở nên gớm ghiếc ghê người Diệp Vũ Đình vừa rồi đã tung ra tuyệt chiêu của bản thân, võ giả Hóa Cảnh cấp ba, lúc này liền thở hổn hến không thôi dường như đã đến giới hạn khó có thể tiếp tục.

Nhưng Liêu Khải Trạch và Diệp Vũ Đình vẫn năm chặt hai tay, không chút sợ hãi.

“Vũ Đình, chúng ta hẹn kiếp sau lại gặp”

Liêu Khải Trạch vẻ mặt thoải mái, Diệp Vũ Đình cũng như vậy mà nở nụ cười.

“Vậy hai người cùng nhau chết đi” Phan Chi Trung cười gắn.

Ngay khi cả hai đã chuẩn bị sẵn tinh thần sống chết có nhau.

Ở sâu trong hang động, một tia sáng vút lên, như thể xuyên thủng mặt đất, nhưng không những một mà chúng nó cứ nối đuôi nhau xuất hiện, hai, mười rồi đến cả trăm.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Ánh sáng vàng dữ dội chiếu vào hang động y như ánh sáng ban ngày, kích thích quá mức khiến toàn bộ người nhà họ Phan đêu không chịu nổi mà mắt đau nhức, như thể mặt trời đang mọc lên từ vực thẳm.

Bọn họ đều kinh hãi mà tạm thời tránh né về phía sau.

Rồi ánh sáng đó dần dần hướng vào bên trong, ngay sau hiện tượng ấy là một bóng người từ từ bước ra khỏi hang sâu.

Anh đứng thật lâu, một tay chống lưng, hai mắt như sao, quanh thân có linh khí nhẹ nhàng lưu chuyển.

Diệp Vũ Đình và Liêu Khải Trạch đều kinh ngạc nhìn Tân Trạm.

Nếu như trước đây Tân Trạm chỉ là bạn đồng hành với bọn họ, thì bây giờ Tân Trạm đứng trước mặt bọn họ lại mang một phong thái giống như tiên nhân vậy “Anh Lam, tu vi của anh..”

Liêu Khải Trạch nuốt nước bọt, cảm thấy linh khí ngưng tụ trong cơ thể Tân Trạm giờ đây vô cùng mạnh mẽ, đứng bên cạnh liền có một cảm giác bị áp chế Đây là áp lực mà chỉ có những cường giả mới có được.

“Làm sao mà tu vi của tên đó có thể tăng lên nhiều như vậy?” Lúc nhìn thấy Tân Trạm, cả mặt Phan Chỉ Trung đều tràn ngập sự khó tin “Gia chủ không cần phải lo lắng, tên này có rất nhiều phương pháp kỳ lạ, có lẽ đây cũng chỉ là một loại thuật pháp che mắt nào đó”

Ông Trâu bình tĩnh trấn an.

“Để tôi xử lý cậu ta.”

Một võ giả của nhà họ Phan, khịt mũi lạnh lùng, rút trường đao của mình ra rồi đột ngột xông về phía trước.

Vừa rồi đại ca của anh ta đã bị đàn dơi giết chết, hận thù của anh ta đối với Tân Trạm lúc này đã không thể đo đạc nổi, ra tay một cái chính là chiêu thức vô cùng hiểm “Quá yếu” Tân Trạm khinh thường lắc đầu, mắt thấy người này đã tới gần, ngay khi lưỡi đao kia chuẩn bị chạm vào đầu, anh mới chậm rãi giơ ngón tay lên Rất nhanh liền kẹp được lưỡi đao ngông cuồng kia bằng hai ngón tay.

Đồng tử của tên võ giả kia co giật một cái, cố gắng rút đao ra, nhưng lại không cách nào lay chuyển được.

Hai ngón tay của Tần Trạm nhẹ nhàng xoay chuyển, một tiếng nổ vang, con dao dài lóe lên một chút rồi lập tức biến thành một mớ Sắt vụn.