Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 86




Chương 86

Hôm sau, sau khi Tần Trạm tỉnh lại thì lập tức đi tới phòng của Liễu Thành Dương. Thấy Liễu Thành Dương đang nằm trên giường, không ngừng xoa đầu chính mình, lẩm bẩm: “Hôm qua mình uống nhiều quá hay sao? Sao không nhớ gì cả hết vậy.”

Tần Trạm cười cười cũng không trả lời cậu ta mà chỉ nói: “Đi thôi, phải quay về rồi.”

Sau khi rời khách sạn thì Tần Trạm đi thẳng về biệt thự của nhà họ Tô. Hiện giờ anh còn không có dự định rời khỏi tỉnh, thứ nhất là vì anh phải đi Cẩm Khê tham gia cuộc thi so tài.

Thứ hai là vì cụ Tô không còn sống được lâu lắm, Tần Trạm hy vọng thời gian này Tô Uyên có thể ở cùng ông. Buổi chiều hôm ấy, Tần Trạm đi ra ngoài đi dạo một vòng, khi đi qua một phố đồ cổ thì đột nhiên có một chiếc xe dừng lại bên cạnh anh. Sau khi xe dừng lại thì có hai người đàn ông mặc âu phục đi xuống.

“Xin chào, anh có phải là Tần Trạm, anh Tần không?” Hai người cười hỏi.

Tần Trạm gật đầu, nói: “Các người là ai, có chuyện gì không?”

“Chúng tôi là người của nhà họ Phùng, cậu chủ Phùng – Phùng Minh Thần muốn mời anh tới nói chuyện một chút.” Hai người đó nói.

“Cậu ấy đang ở quán trà phía trước, không biết anh có tiện hay vào ngồi một chút hay không?”

“Nhà họ Phùng ư?” Tần Trạm cau mày: “Tốc độ truyền tin cũng nhanh đấy, hai người dẫn đường đi.

Hai người vội vàng đưa Tần Trạm đi tới một quán trà ngay phía trước khu phố đồ cổ. Ở vị trí cạnh cửa sổ trong quán trà có một người đàn ông phong độ nhẹ nhàng đang ngồi uống trà.

“Cậu chủ Phùng, anh Tần tới rồi.” Hai người đàn ông mặc âu phục nói. Người được gọi là cậu chủ Phùng kia giật nhẹ đầu, duỗi tay nói: “Mời ngồi.”

Sau khi Tần Trạm ngồi xuống thì anh ta đã tự mình rót cho Tần Trạm một ly trà, sau đó nói: “Tên của anh Tần thì tôi cũng sớm đã như sấm bên tai, nghe nói anh đánh bại Tất Tiêu Dao khiến tôi vô cùng kinh ngạc.”

Tần Trạm không nói gì mà chỉ híp mắt đánh giá người tên là Phùng Minh Thần này một chút thì phát hiện ra thực lực của người này đã đạt tới nội kình cấp tám, so với Tất Tiêu Dao cũng không kém hơn là bao nhiêu. Tần Trạm dựa vào thành ghế, nói: “Cậu chủ Phùng, cậu tìm tôi có chuyện gì thì trực tiếp nói thắng vào vấn đề đi.”

Phùng Minh Thần gật đầu, lấy từ trong ngực ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa tới trước mặt Tần Trạm.

“Thế này là có ý gì đây?” Tần Trạm cau mày hỏi.

“Tôi nghĩ ý của tôi anh Tân hẳn là hiểu rõ.” Phùng Minh Thần cười nói: “Anh cầm đồ của nhà họ Phùng chúng tôi, nhưng vì tôn kính anh nên tôi tình nguyện chi ra một số tiền để lấy đồ về.”

Sau đó anh ta chỉ vào tấm thẻ ngân hàng, nói: “Trong này có ba mươi lăm tỷ, nếu anh cảm thấy như vậy chưa đủ thì có thể tăng thêm.”

Tần Trạm lắc đầu nói: “Tôi không có hứng thú với tiền. Hơn nữa tôi cũng không cầm đồ của nhà họ Phùng.”

Phùng Minh Thần cau mày, sau đó cười nhẹ nói: “Anh Tần đừng làm bộ hồ đồ. Món đồ kia đối với chúng tôi mà nói thì rất quan trọng, không cần biết phải bỏ ra cái giá thế nào thì tôi cũng phải lấy về.”

Tần Trạm nghĩ một lúc nói: “Đồ có thể cho các người, nhưng phải dùng đồ vật tương đương để đổi lấy.”

“Anh Tần cứ nói, nếu chúng tôi có thì nhất định sẽ không keo kiệt.” Phùng Minh Thần nói.

Tần Trạm gõ mặt bàn, cười nói: “Một gốc nhân sâm ngàn năm tuổi trở lên.”

Vừa nghe được lời này, nụ cười của Phùng Minh Thần bỗng dưng cứng lại, gương mặt lạnh xuống nói: “Anh Tần, riêng việc này thì không có khả năng.”

Giọng nói của Phùng Minh Thần cũng trở nên lạnh lùng: “Nếu anh cảm thấy giá cả không phù hợp thì cũng có thể tăng lên, gấp năm lần, một trăm bảy lăm tỷ, đổi lấy đồ vật anh cướp đi.”

Tần Trạm mừng thầm, từ lời nói của Phùng Minh Thần, Tần Trạm có thể khẳng định nhà họ Phùng nhất định có được nhân sâm ngàn năm trở lên, hơn nữa còn không chỉ là một cây.

“Đây là đồ của tôi, không có quan hệ gì với nhà họ Phùng các người.” Tần Trạm không kiêu không ngại nói. “Nếu các người muốn lấy thì phải dùng đồ vật có giá trị tương đương để đổi.”

Sắc mặt Phùng Minh Thần càng trở nên khó coi. Anh ta lạnh lùng nói: “Nói vậy thì anh muốn trở thành kẻ địch với nhà họ Phùng?”

“Tôi thì thế nào cũng được.” Tần Trạm cười nói. “Nếu cậu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước đây.”

Tần Trạm đứng dậy, thì bị hai gã áo đen chặn lại.

“Tần Trạm, chúng tôi đã dùng lễ phép để trao đổi, coi như là cho cụ Tô chút mặt mũi. Nếu anh vẫn không biết điều thì đừng trách sao chúng tôi không khách sáo!” Phùng Minh Thần Lạnh lùng nói.

“Chỉ dựa vào hai tên phế vật này sao?” Tần Trạm cười lạnh, sau đó anh phất tay một cái, hai gã đàn ông áo đen kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, phun một ra một ngụm máu tươi.

Sắc mặt Phùng Minh Thần xanh mét.

Tuy mấy năm nay nhà họ Phùng không xuất đầu lộ diện nhưng dù sao cũng vẫn là một thế gia võ đạo hàng thật giá thật. Thế nên không ai dám chọc vào bọn họ. Nhưng cái người Tần Trạm này lại hoàn toàn không thèm để ý tới anh ta.

“Giỏi lắm!” Phùng Minh Thần gật đầu. “Hy vọng anh không thấy hối hận”

“Tôi không làm chuyện khiến bản thân hối hận bao giờ.” Sau khi nói xong những lời này Tần Trạm lập tức quay đầu rời đi chỉ để lại Phùng Minh Thần ở lại thở dài một hơi.

Đối với Tần Trạm mà nói thêm một kẻ địch hay bớt một kẻ địch hoàn toàn không có sự khác biệt nào.

Gần ngoại thành Gia Thành, có một khu biệt thự rộng lớn, từng tòa nhà được xây theo phong cách cổ xưa, rất có khí thế của võ đạo ngày xưa. Trong phòng khách của một trong những tòa nhà ấy, Phùng Minh Thần đang đứng trước một người đàn ông khoảng hơn ba mươi tuổi. Người này tên là Phùng Minh Lăng, là con trai thứ hai của nhà họ Phùng, sánh vai với Tất Tiêu Dao và Trần Thiên Tông của nhà họ Trần được xưng là tam đại thiên tài ở tỉnh.

“Anh hai, anh ta nói nếu muốn lấy tinh nguyên đan về thì phải dùng nhân sâm ngàn năm trở lên để đổi.” Phùng Minh Thần âm trầm nói.

“Dùng nhân sâm ngàn năm để đổi ư? Gã ta đúng là mạnh miệng.” Phùng Minh Lăng nghe được lời này thì không nhịn được cười lạnh nói. “Nhà họ Phùng chúng ta không còn sức ảnh hưởng gì ở Gia Thành nữa hay sao?”

Phùng Minh Thần không nói gì, chỉ im lặng chờ đợi lời tiếp theo của anh ta. Phùng Minh Lăng hơi thở dài nói: “Thôi, cứ vậy đi, ba cũng sắp xuất quan rồi, lấy Tần Trạm trở thành thông báo nhà họ Phùng trở lại Gia Thành đi.”

“Anh hai, Tần Trạm cách đây không lâu đã đánh bại Tất Tiêu Dao.” Phùng Minh Thần bỗng nhiên nhắc nhở nói.

Nghe thế thì Phùng Minh Lăng cau mày lẩm bẩm: “Tất Tiêu Dao…” Anh ta đã từng so tài cùng với Tất Tiêu Dao, đấu đến bất phân thắng bại.

Nhưng anh ta cũng không quá lo lắng, cao thủ nội kình cấp chín thì nhà họ Phùng cũng có tới tám người. Trong suy nghĩ của anh ta, tám người họ cũng đủ để nhẹ nhàng thủ thắng được rồi.

Giữa trưa hôm sau, cụ Tô cho người nấu một bàn đồ ăn thật lớn. Cụ Tô cười nói: “Tần Trạm, lát nữa cậu tới trường học đón Phương Hiểu Điệp đến đây ăn cơm đi.”

“Trường học?” Tần Trạm kinh ngạc nói. “Em ấy cũng đi học?”

“Con bé mới mười sáu tuổi, không đi học thì đi đâu?” Tô Uyên xem thường nói.

Tần Trạm nhún vai, gật đầu đồng ý.

Trường học của Phương Hiểu Điệp chính là ngôi trường dành cho quý tộc duy nhất trong tỉnh. Những người có thể vào đây học đều là những người có giá thế vô cùng hiển hách.

Chỉ có tiền như nhà họ Liễu cũng không thể theo học ở đây. Tần Trạm lái xe tới nơi này nhưng trước cửa trường học đã đỗ đầy các loại xe. Hết cách anh chỉ có thể đi đỗ xe ở chỗ khác rồi đi bộ tới cổng trường. Chỉ đợi một lát Tần Trạm đã nhìn thấy Phương Hiểu Điệp vừa đeo cặp sách vừa chạy vừa quay lại phía sau lo lắng nhìn.

“Cô đứng lại đó cho tôi!” Rất nhanh thì Tần Trạm thấy được có tới bảy tám học sinh đang đuổi theo phía sau cô bé.

“Tần Trạm, cứu tôi…” Phương Hiểu Điệp nhìn thấy Tần Trạm thì nhanh chóng chạy tới nấp sau lưng anh.

Tần Trạm coi thường nhìn cô.

“Sao thế? Cô đừng có liên luy tôi.”

Phương Hiểu Điệp trừng mắt nhìn anh nói: “Anh có phải đàn ông hay không vậy hả?”

Đang nói thì bảy, tám người học sinh kia đã chạy tới trước mặt Tần Trạm. Đi đầu là một cậu học sinh tuổi xấp xỉ Phương Hiểu Điệp, cậu ta chỉ thắng mặt Tần Trạm nói: “Anh là ai? Muốn xen vào chuyện của người khác à?”

Tần Trạm tóm lấy cổ áo của Phương Hiểu Điệp kéo cô bé ra, lắc đầu nói: “Các cậu nghĩ nhiều rồi, cô ấy ở đây, không có quan hệ gì với tôi hết!”