Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 813




Chương 813

Ông Bạch đứng một bền cũng chẳng thấy đỡ hơn là bao, cảm thấy vô cùng mông lung.

Trước đó bọn họ còn suy đoán, không biết Tần Trạm có thể ngưng kết năm luyện văn trong một tháng hay không.

Kết quả là Tần Trạm chỉ tốn mười ngày, là không, bảy ngày đã ngưng kết được mười sáu luyện văn? Con người mà làm được vậy sao!

“Cho ông xem cây Chùy Vạn Luyện của con đi.” Ông Bạch nóng lòng nói.

Tần Trạm gật đầu, đưa Chùy Vạn Luyện cho hai người họ.

“Đúng là mười sáu luyện văn thật.” Ông Hắc cẩn thận đếm ba lần rồi thở dài cảm khái.

“Nhóc con, nhất định là con sẽ có cơ duyên khác, nhưng để trở thành thiên tài vào lúc ấy thì ai mà chẳng có cơ duyên của chính mình.”

Ông Bạch nhìn anh với ánh mắt thâm thúy, nói: “Tân Trạm, nếu có cơ hội đạt tới thượng giới, nhất định con phải giúp Vạn Luyện Tông của ông khôi phục chính đạo, đừng để cho thuật Vạn Luyện thất truyền.”

Cảm nhận được sự mong đợi của hai vị Tần Trạm gật đầu, chỉ còn năm ngày nữa là diễn ra Thiên Kiêu Thịnh Hội ở Vấn Tông, đến lúc phải rời đi rồi.

Sau khi chào tạm biệt hai vị trưởng lão, Tân Trạm kích hoạt lệnh bài, đến thẳng đảo Cực Quang.

“Nhóm Cổ Thanh Uyên vẫn chưa rời đi.”

Sau khi bước ra, Tần Trạm lập tức cảm nhận được Thông Tấn Phù Lục mà Cổ Thanh Uyên để lại lúc trước, anh biết rằng đối phương vẫn còn trên đảo.

“Như vậy cũng tốt, tốc độ của Phi Chu Linh Bảo cũng rất nhanh, tôi tự mình về cũng được.”

So với phi cơ thì tốc độ của Phi Chu Linh Bảo kia cũng nhanh hơn không ít.

Sau khi nói chuyện với Tần Trạm, xác nhận vị trí của Cổ Thanh Uyên, anh lập tức đi vào trong Phi Chu Linh Bảo.

Bí cảnh đảo Cực Quang vừa kết thúc không lâu, không ít người tham gia cũng thu hoạch được tương đối, vậy nên trong chợ bảo vật vẫn đông người qua lại tấp nập, không thiếu người rao hàng để buôn bán một đống bảo vật bí cảnh nửa thật núa fake.

Sau khi đi xuyên qua một đám người, Tần Trạm đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Anh Tần Trạm, anh xong việc rồi chứ.” Cố Thanh Uyên mỉm cười bước tới.

“Vốn dĩ hôm nay bọn tôi định rời đi, không ngờ lại gặp nhau ở đây.”

“Thật là trùng hợp.” Tân Trạm cũng mỉm cười.

Cố Thanh Uyên chẳng muốn mua gì cả, nhưng mà cái tên Ngô Trí Dũng kia vẫn chưa từ bỏ ý định với thanh kiếm cổ, vậy nên họ phải nán lại đây mấy ngày trời.

Cả hai cùng đi tìm Ngô Trí Dũng.

Ở đăng trước nơi có một đám người xúm lại, Tần Trạm nhìn thấy bóng dáng của anh ta.