Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 799




Chương 799: Bốn người liên thủ

“Anh Song, tôi nghe nói lần trước ở Thánh Tuyền phải, anh muốn sát hại hơn một ngàn võ giả, giành lấy rèn luyện Thánh Tuyền kia, kết quả thất bại rồi?” Người mặc áo bào màu đen thản nhiên nói.

“Quả thực là nói năng xằng bậy, anh nghe ai nói vậy hả?” Sắc mặt Hàn Vô Song khẽ biển mà nói.

“Tôi còn biết, người phá hư kế hoạch của anh tên là Tần Trạm, chẳng những anh đã uống phí tâm cơ, mà chỗ tốt cũng đều bị Tân Trạm cướp mất, đúng không?” Người mặc áo bảo màu đen cười quái dị một tiếng “Giết anh ta cho tôi.

Hàn Vô Song không kiềm chế được nữa, anh ta quát lớn một tiếng, xung quanh người mặc áo bảo màu đen đột nhiên xuất hiện mấy ông già nhà họ Han.

Hơi thở của bọn họ cuộn trào, bọn họ ra tay gần như là cùng một lúc, đánh ra hàng loạt linh khi bao trùm lấy người mặc áo bào màu đen.

Sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời này của anh ta, đó chính là kế hoạch phải Thánh Tuyền thất bại, còn bị Tần Trạm đùa bỡn, mà đối phương hoàn toàn đã chạm vào vảy ngược của anh ta rồi.

“Ha ha ha, bị tôi giầm trúng đuôi rồi đúng không?”

Người mặc áo bào màu đen cười to vài tiếng, quần áo của anh ta bay phất phơ, trong nhất thời có một cỗ hơi thở kinh người nở rộ ra, tựa như những con sóng lớn.

Mấy ông già nhà họ Hàn dường như bị cuốn vào trong cuồng phong sóng lớn, một đám người mặt đỏ tía tai, đầu váng mắt hoa, tất cả đều lui về phía sau.

“Nếu như muốn giết tôi, những tên tay sai đó còn chưa đủ tư cách đâu.” Người mặc áo bào màu đen mang theo vẻ ngạo khí mà nói.

“Được, vậy thì tôi đích thân ra tay giết anh vậy.” Hàn Vô Song nhìn chăm chăm vào người tới, đột nhiên hơi thở anh ta bùng nổ, thân hình như tia chớp, anh ta đánh một chưởng ra.

Người mặc áo bào màu đen cũng đánh ra một chưởng, hai người va chạm vào nhau, sau đó cả hai đều lui về phía sau, đều lui về sau ba bước, thực lực ngang nhau: Khả có bản lĩnh đây không hổ là cậu chủ nhà họ Hàn. Người mặc áo bào màu đen gật đầu nói.

“Hừ, anh cũng không kém.” Vẻ mặt Hàn Vô Song lạnh lẽo, anh ta rút trường đạo ra, thật sự muốn ra tay.

“Khoan đã, tôi không phải đến để đánh nhau với anh đâu.” Lúc này người mặc áo bào màu đen lại đột nhiên nói.

“Anh sợ rồi sao?” Hàn Vô Song cười lạnh.

“Sợ thì không đến mức đó, chỉ có đều anh và tôi đều có chung một kẻ thù là Tần Trạm, không cần thiết phải liều tới người chết ta sống, tôi là tới để tìm anh để hợp tác thôi.” Người mặc áo bảo màu đen nói.

“Anh cũng là kẻ địch của Tần Trạm?”

Hàn Vô Song sửng sốt, anh ta nheo mắt lại rồi nói: “Tôi không hợp tác với người úp úp mở mở, để cho tôi thấy tướng mạo của anh đi.

“Được thôi.” Người mặc áo bào màu đen trực tiếp vén mũ lên, lộ ra gương mặt của một người trẻ tuổi. Chỉ có điều vẻ mặt của anh ta lạnh như băng, trong mắt mang theo một cô sát ý.

“Hình như là tôi biết anh, chắc anh cũng là đệ tử của thế giới ẩn hả?” Hàn Vô Song nhìn chạm chăm vào người tới, anh ta cảm thấy có chút quen mắt “Đúng vậy, tôi là người nhà họ Tào, tôi tên là Tào Phá Thiên Người thanh niên ngao nghe nói “Là người bị Tần Tram nhiều lần sử dụng tên gia tên Tào Phá Thiên kia. Hàn Vô Song bừng tỉnh hiểu ra mà nói.

Khó trách đối phương cũng hận Tần Trạm. Lúc ấy nhà họ Hàn và nhà họ Phong bởi vì vậy mà không ít lần tìm nhà họ Tào gây phiền phức, cho đến sau này mới biết là do Tân Trạm làm.

“Cho nên anh biết vì sao mà tôi muốn giết anh ta rồi chứ.”

Tào Phá Thiên hừ lạnh rồi nói: “Phá hỏng thanh danh của tôi, làm hại tôi bị gia tộc hiểu lầm, tôi phải giết anh ta để rửa mối hận này.”

“Anh giết đi, tôi không có hứng thú.” Hàn Vô Song lại lặc đầu nói.

“Anh sợ cái gì chứ? Bây giờ tên Tân Trạm kia đã mất hết linh khí rồi, hoàn toàn là một tên nửa phế vật, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta đối phó với anh ta đó.” Tào Phá Thiên nghi hoặc mà nói “Anh nghĩ quá đơn giản rồi, cho dù tên Tần Trạm kia không cần linh khí thì cũng có thể diệt sát được trưởng lão cảnh giới lực phẩm của nhà họ Phong, chỉ dựa vào anh với tôi sao?” Hàn Vô Song cười lạnh mà nói.

“Đừng quên, đó là do Tân Trạm dùng tuyệt xảo, hơn nữa chúng ta cũng là đã có tính toán rồi.”

Tào Phá Thiên lặc đầu nói: “Hơn nữa, ai nói chỉ có một mình tôi chứ.”

“Đúng vậy, cộng thêm tôi nữa.”

Trên không trung, lúc này hơi thở hỗn loạn một trận, bên trong đám sương mù, một đạo bóng dáng chậm rãi xuất hiện.

Anh ta vừa hiện thân, nhất thời bốn phía bốc chảy cuồn cuộn, không khí giống như đều đang thiếu đốt.

“Thiếu tông chủ Hỏa Diệc Tông.” Hàn Vô Song ngẩng đầu nhìn người vừa tới, anh ta hơi hơi sửng sot.

Lúc trước ở Thanh Vân Tông, anh ta bị Tân Trạm làm cho thân thể nổ tung, chỉ có hồn phách là chạy thoát được, bây giờ xem ra, không những đã nặn ra một thân hình mới, hơn nữa tu vi cũng càng tăng thêm một bậc.

“Còn có ông. Một vị hòa thượng trẻ tuổi mặc áo cà sa chậm rãi đi tới từ trong hư không, dáng vẻ anh ta đoan chính, lại tản mát ra một cổ tà khí bức người, trên mặt anh ta mang nét cười lạnh, hơi thở cũng không tầm thường.

“Tên Tân Trạm kia đã giết chết sư phụ của tôi, thù này không đội trời chung Vị hòa thượng thở dài mà nói, Anh Song, dựa vào nhà họ Hàn, nhà họ Tào. cộng thêm Hỏa Diệc Tông cùng với cao tăng Chùa Hàn Thủy, bây giờ có đủ để tiêu diệt tên Tần Trạm kia hay không?” Tào Phá Thiên mang vẻ mặt tự tin mà nói.

Sắc mặt Hàn Vô Song thay đổi vài cái, anh ta cười nói: “Nếu như bây giờ tôi còn do dự nữa, vậy thì Hàn Vô Song tôi chẳng phải là trở thành người nhất gan rồi sao.” Bốn người cấp cậu chủ liên thủ với nhau, lực phối hợp gia tộc, đối đầu với một tên nửa phế nhân như Tần Trạm, về mặt thực lực tuyệt đối là nghiên áp được.

“Chỉ có điều phải phân chia rõ ràng, giết Tân Trạm rồi, mấy thứ đồ kia phải chia như thế nào?” Hàn Vô Song nói.

“Đến lúc đó, diệt được tên Tân Trạm kia, bảo vật của anh ta đều thuộc về anh cùng với cao tăng, thân xác thuộc về Thiếu tông chủ.” Tào Phá Thiên nói.

“Vậy còn anh? Hàn Vô Song hỏi, mấy thứ đồ đó đều thuộc về bọn họ, Tào Phá Thiên sẽ làm chuyện mua bản là vốn “Tư cách Vân Tông của anh ta, thuộc về tôi.” Tào Phá Thiên đã tâm bừng bừng, anh ta nam chạt nam tay.

Trong long Hàn Vô Song cười lạnh, xem ra dã tâm của tên Tào Phá Thiên này không nhỏ, muốn trở thành thiên kiêu, nhưng nào có dễ dàng như vậy chứ.

“Một lời đã định.” Ba người đều nói.

Bên trong Tần môn.

Trong lúc Tần Trạm chờ Trịnh Mặc quen sơ sơ với tu vi một chút thì anh bèn vô định mà đi vào trong môn, khi thì chỉ đạo đệ tử bên trong môn tu hành một chút.

Tùy tính mà đi, Tần Trạm dần dần đi tới một con đường nhỏ trong cánh rừng, trên đường núi toàn là đất đá sỏi cát nhô lên, hai bên sườn là đầy rẫy những cây tùng trúc xanh biếc, con đường nhỏ quanh co đi thông tới một tiểu viện thanh tĩnh, chính là chỗ ở của ông cụ Cổ ở Tần môn, Dọc theo con đường nhỏ đi xuống dưới, rất nhanh Tân Trạm nhìn thấy hai bóng dáng dạng chậm rãi mà đi về phía bên này.

Hai người một nam một nữ, trong đó cô gái kia có chút quen thuộc, chính là Cổ Thanh Uyên.

Người đàn ông kia tuổi tác hơi lớn, nhìn qua khoảng ba bốn mươi tuổi, đối mặt sắc bén, hơi thở ngưng trọng, rõ ràng là cường giả cảnh giới.

“Tấn Trạm, ông nội ở đây hả? Cổ Thanh Uyên nhìn anh, nhất thời có nở một nụ cười.

Tần Trạm chờ cũng chán, vì thế hai người bèn tìm một cái chòi nghỉ mát, cùng nói chuyện với nhau.

Cổ Minh Ân lo chuyện tu luyện, người thường lui tới nơi này chơi với ông cụ nhất chính là Cổ Thanh Uyên, thế cho nên hai người cũng có chút thân nhau hơn. Hơn nữa Tần Trạm thông thạo bùa thuật, Cổ Thanh Uyên cũng say mê phương diện này, thế cho nên cô cũng rất thường xuyên thỉnh giáo Tần Trạm.

Nhìn thấy hai người nói chuyện quen thuộc với nhau, đôi mắt Cổ Thanh Uyên còn mang theo vẻ sùng bái, vẻ mặt của người đàn ông kia có chút khó chịu, ánh mắt anh ta hiện lên một tia ghen tị.

“Em họ, vị này chính là môn chủ Tân môn hả?” Anh ta tiến lên một bước, đứng giữa hai người lên tiếng ngat lời.

“Quên mất phải giới thiệu, đây là anh họ của em, Ngô Trí Dũng, đây là Tân môn chủ. Anh họ thực xin lỗi, vừa nhạc tới bùa là em liền quên mất những chuyện khác. Cổ Thanh Uyên áy náy mà nói, “Tần Tram, nghe nói cậu có một thanh kiếm Thanh Đồng, tư chất vượt qua cả thiên giai nữa Ngô Trí Dũng nhìn Tân Trạm, mang vẻ hứng thủ nói.

“Có thể lấy ra cho tôi xem một chút hay không?” Tân Trạm sửng sốt, tên Ngô Trí Dũng này có kiểu tính khí gì chứ, vừa mới gặp mặt lại đòi xem binh khí của người khác sao? Anh nhìn thoáng qua Cố Thanh Uyên.

“Anh Tần Trạm thật ngại quá, anh họ em là một người mê kiếm.” Cố Thanh Uyên ngượng ngùng nói.

Tần Trạm ra vẻ không sao cả gật đầu, anh lấy kiếm Thanh Đồng ra đưa cho Ngô Trí Dũng.