Chương 742
“Anh lần này làm anh rồi.” Thấy Lạc Việt Ban, Tần Trạm nói cảm ơn.
Mình vừa mới gửi tin, Lạc Việt Ban đã lập tức chạy đến, nói rõ mình không nhìn nhầm người rồi.
“Ai, đừng nói những lời này nữa, đều là anh em tốt với nhau.
Cứ gọi tôi là Việt Ban, gọi tôi là Anh Tuấn, tôi đều nổi hết da gà nên rồi Râu quai nón phất tay cười nói.
Việc cấp bách nhất là cứu người, cho nên ba người không nói nhiều, một đường thẳng vào trong đảo.
“Trung tâm hòn đảo này có một núi lửa, nhảy vào miệng núi lửa đó chính là con đường duy nhất dẫn đến mật cảnh Thanh Vân Tông. lửa.
Vừa đi, Diệp Thành vừa giới thiệu, ba người đi đến ngọn núi Dưới núi lửa, có không ít các võ giả đang tập trung ở đây, ồn huyên náo, nhưng điều kỳ lạ là không ai trong bọn họ định tiến vào mật cảnh.
Ba người đều cảm thấy có chút cổ quái, lẽ nào muốn tiến vào cảnh, còn cần chuẩn bị cái gì đặc biệt nữa sao? “Ba người, không phải các người định trực tiếp tiến vào Thanh Vân Tông đấy chứ?”
Nhìn thấy ba người bọn họ đi thẳng vào bên trong, có người không nhịn được gọi “Sao vậy? Lẽ nào ở đây còn có khác được chú ý hơn Diệp Thành tò mò hỏi.
“Các người đến muộn rồi, Thanh Vân Tông này đã bị người nhà họ Phong bao vây rồi, các người không vào được Một võ giả khác nói.
“Tôi khuyên các người đừng nên lên núi, đợi nhà họ Phong đi ra, thì các người mới được vào Nói xong anh ta chỉ sang bên cạnh, có mấy thi thể của các võ giả được chất ở đó.
“Anh xem những người này, đều là muốn cố gắng lên núi, kết quả bị nhà họ Phong trực tiếp giết chết đó.
“Nhà họ Phong này thật sự rất bá đạo, một mặt cảnh tốt đẹp này lại bị một nhà bọn họ bao vây.” Lạc Việt Ban hừ lạnh.
“Những gia tộc ở thế giới ẩn, chính là kiêu ngạo ngông cuồng như thể đấy.”
Có võ giả nói: “Những mật cảnh khác cũng như vậy, giống như nhà họ Hàn và nhà họ Đổng cũng đều bao vây một cái mật cảnh, những võ giả bình thường như chúng tôi càng ngày càng ít có cơ hội lộ diện mà”
Lời của anh ta nhất thời thu hút sự cảm khái của mọi người.
Tân Trạm nhíu mày.
Nếu Thanh Vân Tông đã bị nhà họ Phong bao vậy, vậy chắc nhóm người Tô Uyên đắc tội với người nhà họ Phong rồi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Tân Trạm càng thêm lo lắng.
Lòng anh khẽ động, chấp tay về phía nhóm người: “Mọi người, nhà họ Phong này quá bá đạo như vậy, lẽ nào chúng ta chỉ có thể nhịn sao? Thật sự không giấu, ba anh em chút tôi có chút thực lực, hôm nay sẽ dẫn mọi người cùng nhau vào di tích Thanh Vân Tông.
Nói xong, ba người Tần Trạm, tản khí tức hóa cảnh ra, “Mẹ ơi, ba cường giả hóa cảnh.”
Mọi người có chút chấn đội có người lộ ra vẻ mặt hào hứng.
“Ba cường giả hóa cảnh lộ diện rồi, chúng ta còn sợ cái gì nữa chứ? Mọi người, cùng nhau lên núi. Có người hét lên, nhất thời hàng trăm võ giả đều có chút ý động.
“Sợ rằng ba người cũng không phải là đối thủ của nhà họ Phong.”
“Lẽ nào còn phải tiếp tục hèn nhát sao? Tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta nhiều người thế này, còn sợ một cái rầm sao. Người chết trứng lên trời, liều với bọn họ. Nhóm người trở lên kích động, mọi người đều nhìn Tân Trạm.
Tân Trạm đi trước, vậy mà cũng có hai phần ba các võ giả đi theo phía sau. Lại tiến về phía trước được vài km, vừa đến chân núi, Tân Trạm bị vài người võ giả mặc đồng phục ngăn lại.
“Người nhà họ Phong đang làm việc trong mật cảnh, những người không phận sự lập tức lui ra, nếu không sẽ chết.” Võ giả đứng đầu khá kiêu ngạo, chửi mắng nhóm người.
Mặc dù bọn họ chỉ có mười mấy người, những đối diện với hơn trăm võ giả, lại không hề đặt vào trong mắt.
“Nhà họ Phong thế giới ẩn lại kiêu ngạo như vậy sao?”
Lạc Việt Ban cười nhạo một tiếng.
“Chính là kiêu ngạo như vậy đấy, biết rồi còn không mau cút đi.” Võ giả đó phóng ra tu vi hóa cảnh, dường như cho rằng nhà họ Phong đủ để dọa bọn họ sợ vậy. Nhóm võ giả vừa xấu hổ vừa tức giận, nhà họ Phong quá kiêu ngạo rồi, nhưng đáng tiếc thực lực của bọn họ không đủ, cứ cổ lao lên trước thì chỉ có chết mà thôi.
“Súc vật, nhà họ Phong chó má gì chứ.”
Tân Trạm không nhịn được nữa, anh tát một cái, trực tiếp đánh bay võ giả đứng đầu.
“Phản rồi, các người dám hỗn láo với nhà họ Phong” Võ giả nhà họ Phong ngạc nhiên, chỉ vào Tân Trạm “Còn hỗn láo nữa, con mẹ nó mày cho rằng người nhà họ Phong các người là Hoàng Đế sao?”
Lạc Việt Ban đi qua, trực tiếp đạp người nói xuống đất, giảm đạp.
“Lên. Đánh chết bọn họ. Cảm xúc của các võ giả cũng đều được điều động lên.
Bọn họ đều gào thét xông lên, cho dù tu vi không đủ, nhưng dựa vào số người đông đảo, vẫn đánh cho những võ giả nhà họ Phong thành đầu heo.
Những người nhà họ Phong này cũng không thể kiêu ngạo được nữa, ai cũng ôm đầu gào thét, vô cùng thảm thiết.
“Dừng tay lại cho Vào đúng lúc này, trong núi đột nhiên truyền tới một một tiếng gầm vang giống như sấm sét vậy.
Trong âm thanh đó dường như ẩn chưa lực uy hiếp.
Chấn động đó khiến màng nhĩ của các võ giả đau nhức, một số người đứng không vững, huyết khí trào ra.
“Các người là ai? Tại sao lại đánh đệ tử của nhà họ Phong tôi?”
Lúc này, một người có dáng vẻ như trưởng lão đi từ xa đến, mới xuất hiện đã tức giận mọi người.
“Chúng tôi muốn vào mật cảnh Thanh Vân Tông, những thứ không có mặt này ngăn cản chúng tôi, ông nói có đáng đánh hay Tần Trạm cười nhạo một tiếng, cho dù nhà họ Phong và Tô Uyên có gì, chỉ cần dám cản đường của anh, vậy thì anh cũng không quan tâm kết thêm nữa.
“Chả trách lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra là ba người hóa Ông già đó liếc qua ba người, cảm giác được khí tức hóa cảnh” cảnh nồng đậm trên ba người bọn họ.
“Có điều các người muốn càn rỡ trước mặt nhà họ Phong tôi thì còn chưa đủ Ông già đè thấp một tiếng, khí tức đột nhiên bộc phát ra, sức ép mạnh liệt, đè ép nhóm người không ngừng lùi về phía sau.
“Hóa cảnh tam Có người phán đoán tu vi của ông già, lộ ra vẻ kinh ngạc. Ba người Tân Trạm chỉ là hóa cảnh nhất phẩm, nếu như theo lẽ thường, thì không phải là đối thủ của ông già này.
“Đã biết tu vi của tôi rồi, còn không nhanh cút Ông ta khinh thường hét lên.
“Ông cho rằng tam phẩm rất mạnh Tần Trạm cười nhạo một tiếng.
“Ít ra mạnh hơn cậu rất nhiều, nói cho các người biết, có tôi ở đây, các người đừng ai nghĩ sống mà vào được mặt cảnh Ông ta kiêu ngạo, khi thể như kiểu lấy một đấu với nghìn người vậy.
“Ai dám tiến lên, chết”
Ông ta hét to, chỉ vào nhóm người: “Một nhóm người ô hợp mà cũng muốn tiến vào mặt cảnh sao?”
Sac mặt mọi người thay đổi, trong lòng bọn họ rất tức giận, nhưng với thực lực cao ở trước mặt, số người có nhiều cũng không đủ “Vậy để tôi lên thử xem.”
Tần Trạm cười nhạo, thân thể đột nhiên xông lên. Ông ta hét một tiếng, lấy ra một chiếc rìu khổng lồ, chém về phía Tân Trạm.
Tần Trạm cũng không lấy kiểm Thanh Đồng ra, cứ như thế mà đấm qua.
“Tìm chết.” Ông ta cười, chiếc rìu khổng lồ dường như muốn chẻ Tân Trạm thành hai mảnh.
Ngay khi chiếc rìu đụng chạm với Tần Trạm, vậy mà lại phát ra tiếng vàng thiếc giao nhau, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Sắc mặt ông ta thay đổi, nhìn chiếc rìu trong tay, vậy mà lại phát ra tiếng răng rắc, sau đó nổ tung.
Mọi người chấn động, Tân Trạm vậy mà lại dùng nằm đấm để đánh tan chiếc rìu không lỗ này.
Sau đó Tần Trạm tiến lên trước, đấm một đấm vào người ông ta, trực tiếp đánh ông ta phun ra máu tươi, cơ thể bay ra ngoài, đập nát một thân cây.
Tần Trạm lại đuổi theo, đánh đấm Ông già “Đừng, đừng đánh nữa.”
Ông ta kêu lên thảm thiết: “Tôi cho các người vào Mọi người khinh thường, vừa rồi còn ngông cuồng như vậy, sao bây giờ đã mềm như vậy rồi.
“Dẫn đường.
Tân Trạm nằm lấy cổ áo sau của ông ta, kéo ông ta lên núi. Trong lúc đó gặp được không ít người nhà họ Phong, thấy tình trạng cảu ôn ta thảm thiết như vậy, tất acr đều lộ vẻ mặt ngạc nhiên.