Chương 732
Những võ giả khác nghe vậy, sắc mặt liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nghĩa là sao? Gia tộc bọn họ hóa ra là bị Giác Mộc Thành giết chết ư? “Ngộ Đạo Văn, mày điên rồi, nếu mày còn dám nói năng lung tung nữa, ông đây sẽ giết chết máy.” Giác Mộc Thành vô cùng tức giận, quát Iơn.
“Sư phụ, xin người đừng giết con, có phải người muốn giết người diệt khẩu không?”
Ngộ Đạo Văn lộ vẻ hoảng sợ, không ngừng lui về phía sau vài bước.
“Con đã nói rồi, chúng ta là người tu hành, không thể khinh nhờn thần linh, vậy mà người lại yêu cầu bọn con học thần pháp gì đó. Lại còn ra ngoài bắt cóc con gái nhà lành, rồi mới bị cái cô Ngu Như Mỹ kia nhìn trúng, giết chết tám vị huynh đệ của con.”
“Hơn nữa sau đó, thầy còn định nhân cơ hội này làm suy yếu những gia tộc khác, hãm hại Ngu Như Mỹ, bây giờ người lại còn định giết con. Cứu mạng.
Ngộ Đạo Văn liều mạng bỏ chạy về phía sau.
Những lời mà Ngộ Đạo Văn nói như thể sét đánh ngang tai, khiến những người khác như nhận phải một đả kích lớn.
Giác Mộc Thành, bọn họ đều là cao tăng đắc đạo, vậy mà lại có thể làm ra những chuyện dơ bẩn như vậy sao? “Đại sư Mộc Thành, chuyện này là sao? Chúng tôi cần một câu giải thích của thầy.”
“Người nhà họ Trương, có đúng là bị thầy giết không?”
Sắc mặt của mọi người đều trầm xuống, thống lĩnh Trương cũng cau mày.
“Các vị, chuyện này sao có thể là sự thật chử. Không biết tại sao Ngộ Đạo Văn lại trở nên điên điên dại dại, tôi thật sự không hiểu đồ đệ đang nói những gì nữa.” Giác Mộc Thành nhíu mày nói.
“Bần tăng đã ở núi Nam Canh này nhiều năm như vậy, cái gọi là phẩm hạnh của một người tăng gia, các người còn chưa hiểu sao?”
Giác Mộc Thành càng nói càng điềm tĩnh.
“Nói không chừng, Ngộ Đạo Văn đã bị Ngu Như Mỹ mua chuộc, cố ý hắt nước bẩn vào người tôi Mọi người lập tức có chút dạo động, cũng không phải là không có khả năng này.
“Ừm, vậy à?”
Đúng lúc này, Tần Trạm và Lý Ngọc Mai chậm rãi đi tới.
“Các người…
Trông thấy hai người họ, đồng tử Giác Mộc Thành liền co rút, cuối cùng ông ta đã hiểu ra mọi chuyện.
“Có vẻ trông thấy tôi vẫn còn sống sờ sờ ra đây nên ông ngạc nhiên lắm phải không?”
Tần Trạm cười lạnh nói.
“Chính hai người đã đe dọa đồ nhi của tôi, khiến thắng bé ăn nói lung tung, giá họa cho bần tăng, đúng là để tiện.” Mắt ông ta chuyển đông, phẫn nộ gào lên.
“Ha ha, lại còn vu oan giá gọa cho bọn tôi nữa, nhưng không sao, may mà tôi đã có chuẩn bị từ trước.”
Nói xong, Tần Trạm lấy mấy tấm thẻ USD ra phát cho mọi người.
“Chắc ông không biết đâu, đồ đệ của ông rất thông minh, lo rằng ông sẽ giết người diệt khẩu, nên đã sớm lưu lại chứng cứ.”
Mọi người nửa tin nửa ngờ, đem thẻ USD đặt vào bên trong máy.
Lập tức những hình ảnh mờ nhạt xuất hiện.
Tiếp tục đổi sang một file khác, liền nghe thấy cuộc hội thoại giữa Ngộ Đạo Văn và Giác Mộc Thành, họ đang bàn bạc xem làm thế nào để tập kích được cao thủ nhà họ Lý và nhà họ Trương, sau đó giá họa cho Ngu Như Mỹ, rồi cướp bóc tiền bạc trong ngân khố.
Điều này khiến tất cả mọi người có mặt ở đó vô cùng căm phẫn.
Không ngờ rằng Ngu Như Mỹ bị oang uống thật.
“Chẳng trách rằng cô ta bị chúng ta bao vây lâu như vậy, nhưng không hề ra tay giết bất cứ ai. Hóa ra cô ta chỉ giết những tên dâm tăng và bọn lưu manh thôi.”
“Giác Mộc Thành, rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Hai gia đình chúng tôi cần một lời giải thích từ thấy.”
Hai võ giả nhà họ Trương và nhà họ Lý đều tới tấp hét lên, tức giận chỉ vào Giác Mộc Thành.
“Tân Trạm, hãy đợi đấy.”
Sắc mặt Giác Mộc Thành lập tức thay đổi, ném lại một câu nói đầy thù hận rồi quay đầu bỏ chạy.
Không còn gì nghi ngờ nữa, ông ta quả thật là chột dạ.
“Đuổi theo. Hai võ giả nhà họ Trương và nhà họ Lý cũng vội vàng đuổi theo.
Bọn họ cảm thấy mình giống như một con rối, bị Giác Mộc Thành chơi đùa đến nỗi đầu óc choáng váng.
Giác Mộc Thành phi nhanh như gió, bỏ trốn vào tận trong rừng sâu.
Mọi người cũng vào tận trong rừng để đuổi theo ông ta.
Tần Trạm theo sát phía sau.
Chạy đến giữa khu rừng, Giác Mộc Thành đột nhiên dừng lại.
Nhìn theo đám người đuổi theo mình, sắc mặt ông ta không những không lo sợ, ngược lại còn nhe răng cười lớn.
“Có vẻ các người rất thích đuổi theo nhỉ? Nhưng mà ông đây sớm đã có chuẩn bị rồi.”
Nói xong ông ta đột nhiên lấy ra một tràng hạt.
Sau đó liền lẩm bẩm nói phật hiệu.
Lập tức bốn bề xung quanh liên tỏa ra những đám khỏi màu vàng, che phủ mặt đất, chuỗi phật châu tỏe ra một mùi hương, hình thành lên hư ảnh của Phật Thích Ca Mâu Ni.
Một sức mạnh vô hình hình ập đến, bao vây tất cả mọi người.
“Đáng chết, chỗ này có bày.”
“Chúng ta mắc lừa rồi.”
Mọi người vừa hoảng vừa giận.
“Giết chết ông ta thì trận pháp này sẽ tự biến mất.” Có người hét lên.
Lập tức mười mấy võ giả cùng lúc xông đến Giác Mộc Thành.
“Đức phật từ bi, giết chết bọn chúng cho ta.”
Giác Mộc Thành cười lạnh, chỉ tay vào những ảo ảnh tượng phật.
Lập tức những ảo ảnh này chuyển động.
Bọn họ vọt lên, giảng một chưởng vào giữa người những võ giả, khiến bọn họ lập tức bị chấn động, miệng phun đầy máu tươi, ngã xuống đất.
“Tuy đây chỉ là những ảo ảnh nhưng thân thủ lại vô cùng lợi hại, lần này chúng ta coi như bỏ mạng rồi.”
Có người cảm nhận được uy lực dũng mãnh trên những tượng phật ảo ảnh này, không khỏi lộ ra vẻ sợ häi.
Giác Mộc Thành cười gần, chỉ huy cho những ảo ảnh Phật Thích Ca Mâu Ni khác tấn công mọi người.
“Giác Mộc Thành, nếu ông đã muốn giết sạch bọn tôi, đến lúc đó ông cũng đừng hòng sống sót.” Có người gào thét.
“Ha ha, cho dù các người chết rồi, thì cũng là do Ngu Như Mỹ giết các người, còn tôi thì là may mắn chạy trốn được, có liên quan quái gì đến tôi đâu.”
Giác Mộc Thành cười lớn, ông ta đã tính toán tất cả mọi thứ từ sớm rồi.
Sắc mặt mọi người liền thay đổi.
Qua thực nếu bọn họ chết hết, thì tất cả chân tướng sẽ chìm xuống đáy biển, Giác Mộc Thành sẽ không phải chịu bất cứ liên can nào.
“Các người không cần sợ hãi, thực ra những ảo ảnh Phật Thích Ca Mẫu Ni này chẳng có gì đáng sợ cả.”
Đúng lúc này, Tân Trạm xuất hiện, trấn an mọi người.
“Tất cả đều do thắng nhãi này làm hỏng chuyện, nếu không thì cũng chưa đến lúc ông đây lật con át chủ bài đâu.”
Giác Mộc Thành căm phẫn nhìn về phía Tần Trạm.
Vốn dĩ kế hoạch của ông ta vô cùng hoàn hảo, đều là do Tân Trạm mới phải đi đến bước đừng cùng này.
“Thật không ngờ, một cao tăng đắc đạo hóa ra lại là loại người như vậy.” Tần Trạm thở dài nói.
“Cậu thì biết cái quái gì, trong giới võ đạo, tu vi mới là thứ quan trọng nhất, chỉ cần có thể tăng thêm chu vi thì những thứ khác không còn quan trọng nữa. Phật pháp suy cho cùng cũng chỉ là một phương pháp để tăng tu vi mà thôi.” Giác Mộc Thành nói như thể mọi thứ là dĩ nhiên.
“Mà cho dù tôi bỏ đạo đi chăng nữa, thì những Phật Thích Ca Mâu Ni này không phải vẫn chịu sự điều khiển của tôi sao? Giết chết cậu ta.
Giác Mộc Thành hét lên một tiếng lớn.
Những ảo ảnh Phật Thích Ca Mâu Ni này lập tức chuyển động, nhằm hướng Tân Trạm mà xông đến, sắc mặt Lý Ngọc Mai liền trắng bệch, không dám nhìn.
Tân Trạm chậm rãi rút kiểm, thể thể xoay chuyển.
Anh chăm chủ quan sát sự công kích của ảo ảnh Phật Thích Ca Mâu Ni, sau đó ánh kiếm léo sáng, trực tiếp đem một ảo ảnh chém làm hai nửa.
“Cậu quá ngây thơ rồi.”
Giác Mộc Thành cười lạnh nói: “Phật Thích Ca Mâu Ni của tôi không bao giờ chết được đâu.”
Giây tiếp theo, Phật Thích Ca Mâu Ni của Giác Mộc Thành lại tỏa ra ánh hào quang, từ từ khôi phục lại hình dáng ban đầu.
“Thú vị đấy.” Tần Trạm tán thưởng.
“Phật Thích Ca Mâu Ni, siêu độ cậu ta cho tôi.” Giác Mộc Thành lớn tiếng, ông ta có thể cảm nhận được chiến thắng đã nằm trong tay ông ta rồi.
“Để xem, có lẽ ông mới là người phải siêu độ trước đó.” Tần Trạm cười lạnh, rồi lấy ra một viên trân châu đen.
Chính là phật châu trước kia của anh.
Thuận theo thi triển của Tân Trạm, một Phật Thích Ca Mâu Ni đầy sức mạnh xuất hiện, hóa thành một pho tượng phật lớn, chống lại những ảo ảnh Phật Thích Ca Mâu Ni của Giác Mộc Thành.
Mọi người nhìn cảnh trước mắt đến đần cả người, hoảng sợ không gì sánh bằng.
Lúc này phật quang bao phủ cả bầu trời, thần phật xuất hiện, từng trận phạn âm vang lên, không ngừng quấn vào nhau.
“Tại sao cậu cũng có món đồ này?”
Giác Mộc Thành cực kỳ hoảng sợ “Xem ra, phật tổ không chỉ đứng về phía ông.” Tần Trạm cười nói.
“Nhưng cho dù cậu có tràng hạt đi chăng nữa thì cũng không thắng nổi đâu.” Giác Mộc Thành phần nội nói, khí tức từ tràng hạt trong tay ông càng mạnh hơn, lập tức khắp người ông ta tỏa ra hào quang, trấn áp ánh sáng từ tràng hạt của Tần Tram.