Chương 717
Trong lòng bàn tay Tần Trạm, ngọn lửa màu xanh lam u ám xuất hiện, lơ lửng giữa không trung, lập là lập lòe tỏa ra ánh sáng nguy hiểm. Sau đó Tấn Trạm chỉ ông lão tóc xám.
Ngọn lửa ngay lập tức bay ra, rơi xuống trên người ông già Ông lão của Hóa Cảnh Nhị phẩm thiêu cháy hết thảm một tiếng, ngã xuống đất sau đó biến thành tro tàn ngay lập tức.
“Ngọn lửa này thật đáng sợ. Trong lòng Diệp Thành vẫn còn sợ hãi nói.
Tần Trạm hiện tại, hấp thu ngọn lửa màu xanh lam sầm này, đủ để giết võ giả đồng nhất phẩm cách nhẹ nhàng.
Thu thập hết mấy tên võ giả nửa sống nửa chết còn thừa lại.
Râu quai nón thủ thế hướng về phía hai người.
“Hai vị, núi cao đường xa, chúng ta sẽ còn có lúc gặp lại.
Một tháng gặp trắc trở, ba người cùng nhau trải qua khó khăn, vào sinh ra tử, sinh cảm trở nên khẳng khít hơn, giống như anh em ruột.
Râu quai nón thủ thế, sắc mặt trở nên cực kỳ trịnh trọng nói: “Không biết tên thật của hai vị đạo huynh là gì.”
Trong miếu cổ, mặc dù anh ta biết xưng hộ của hai người, nhưng hành tẩu bên ngoài, cũng chưa chắc đã là tên thật.
“Tân Trạm.”
“Diệp Thành.” Tần Trạm cùng Diệp Thành đều nói.
“Hai người ở trong miếu cổ cứu tôi một mạng, tôi khắc ghi trong lòng. Vẻ mặt Râu quai nón chân thành.
“Ngày nào đó nếu cần, tôi đương nhiên sẽ xông pha khỏi lửa, không chối từ.
“Chờ một chút, anh còn chưa nói anh tên gì.”
Nhìn Râu quai nón muốn đi, Diệp Thành tò mò hỏi: “Râu quai nón, anh đang không thành thật nha.”
Một tháng qua, bọn họ cũng không hỏi anh ta chuyện này, hai người đều cứ gọi anh ta là Râu quai nón.
Trên mặt Râu quai nón lộ ra vẻ xấu hổ rất hiếm thấy.
“Tôi không phải không muốn nói tên tôi cho hai vị, chỉ là tên tương đối kỳ lạm nếu tôi nói ra, hai người đừng chê cười là được.
“Râu quai nón, anh cứ nói đùa, ba người chúng ta vào sinh ra tử với nhau, chuyện gì cũng gặp cả rồi, làm sao lại không thể không khổng chế cảm xúc được như thế?” Diệp Thành tự tin nói.
“Thật sự, hai người chắc chắn không cười tôi chứ?” Râu quai nón do du.
“Đương nhiên là chắc chắn, rốt cuộc tên anh là gì. Ngay cả Tân Trạm cũng cảm thấy hứng thú hơn.
“Tôi họ Thái, tên hai chữ Anh Tuấn.” Râu quai nón nhỏ giọng nói.
“Thái. .. Anh Tuấn?”
Hai người Tần Trạm nhìn Râu quai nón béo nục béo nịch, nhin không được phình bụng cười to Tên này, gọi là Thái Xấu còn tạm được.
“Mẹ nó, hai người đã hứa là không cười rồi mà.”
Thái Anh Tuấn phẫn nộ giậm chân, đã sớm biết kết quả này sẽ xảy ra.
“Thật xin lỗi, chúng tôi có thể khống chế được mà, trừ phi thật sự không thể nhịn nổi nữa.
Diệp Thành cười đến mức nước mắt chảy ra.
“Tôi nói với anh, bộ dạng này của anh với chữ anh tuấn không dính nổi một chút với nhau.
“Các người thì biết gì, đây là mong ước đẹp đẽ của cha mẹ tôi đối với tôi!”
“Đi thôi, sau này có việc thì liên hê.”
Râu quai nón thể hiện một bộ mặt vô cùng bị tổn thương, phất phất tay, muốn đi.
Nhưng ba người đã sớm sao đổi thông tin liên lạc, coi như là đi thì cũng không mất liên lạc.
Tần Trạm và Diệp Thành đi dạo một vòng tại phải Thánh Tuyền, phát hiện các võ giả đã lác đác không có mấy người nữa.
“Người cũng đi rồi.” Diệp Thành cảm khái nói.
“Chúng ta bị bao vây một tháng, cũng đã từng tiến vào nơi bên trong bí cảnh, những nơi không thể vào được thì chờ lâu hơn nữa cũng không có tác dụng gì, mọi người cũng đi hết.” Tần Trạm nói. “Chúng ta cũng nên đi thôi Không gian cất giữ đồ của hai người Tần Trạm cũng bị nhét đầy bảo vật từ cung điện cổ, cũng thật sự không còn gì có thể lưu luyến nữa.
Hai người rời khỏi phải Thánh Tuyền.
Bóng người lóe lên, lại quay trở lại đỉnh núi trước đó.
Mà ở trên đỉnh nói.
Có mấy võ giả đang đợi, nhìn thấy hai người thì sửng sốt một chút.
Sau đó bọn họ nhìn thấy Tần Trạm, ai cũng lộ ra vẻ mặt vô cùng quỷ dị, sau đó tranh thủ thời gian quay đầu, khe khẽ bàn luận.
“Mấy tên này, không nghĩ là chúng ta đến gây sự đấy chứ.” Diệp Thành cau mày nói với Tân Trạm.
“Bọn họ quá yếu, nhưng ảnh mắt hoàn toàn thật sự rất không thích hợp.”
Tần Trạm năm tay trong hư không một cái, kéo một người trong đám người đến.
“Mấy vị bằng hữu, vừa rồi mọi người nói chuyện gì náo nhiệt như vậy?” Tần Trạm cười tủm tỉm nói.
Người kia vô cùng kinh ngạc, ngay lập tức lắc đầu nói: “Tôi không biết gì hết, đừng giết tôi.”
“Yên tâm, chúng tôi không ra tay gì hết, chỉ cần nói hết chuyện anh biết ra là được.
Tấn Trạm đột nhiên cảm giác có chút không ổn.
Vì sao bọn họ nhìn mình lại giống như nhìn một người rất đáng sợ như thế “Anh là Tần Trạm à?” Người kia nuốt nước bọt xong mới dám lấy can đảm nói.
“Vâng, anh biết tôi?” Tần Trạm kinh ngạc, không ngờ mình lại nổi danh như thế.
“Chuyện này, có phải anh vừa ra khỏi bí cảnh, anh đi bí cảnh ẩn nấp sao?”
“Anh nói gì, tại sao tôi lại phải ẩn nấp.
Tân Trạm càng mơ hồ, cảm giác như đi giữa sương mù.
Người kia bừng tỉnh ngộ ra nói: “Thảo nào anh không biết chuyện gì cá.”
“Đổng Thiên Cửu kia, những ngày này cũng ra tay không ít với học trò của anh, tôi còn tưởng rång…”
Nói rồi người kia kể hết chuyện đã xảy ra trong một tháng này cho Tần Trạm nghe.
Sắc mặt Tần Trạm đột nhiên vô cùng khó coi.
Hóa ra nửa tháng trước, Đồng Thiên Cửu khiêu chiến với Tần Trạm, sự tình huyên náo xôn xao, trong giới võ đạo mà mọi người đều biết Nhưng mà Tần Trạm từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Đổng Thiên Cửu nhiều lần chạy đến bên ngoài Tân Môn, mắng Tân Trạm là rùa đen, hèn nhát.
Sau này để ép Tân Trạm ra mặt, gã ta càng không ngừng gây sự.
Nhưng dù vậy, Tân Trạm vẫn không thò đầu ra.
Lúc này lại có tin tức truyền ra ngoài, Tần Trạm không ẩn nấp mà là đã chết bên trong bí cảnh.
“Đổng Thiên Cửu bây giờ vô cùng mạnh, tất cả mọi người thế hệ trẻ đều muốn né tránh mũi nhọn. Chúng tôi cho là anh đã chết trong bí cảnh, hoặc là đang trốn tránh khắp nơi, cho nên nhìn thấy anh cũng cảm thấy ngạc nhiên. Người kia nói.
“Cậu Trạm, anh có thể ra mặt thật sự là quá tốt rồi, dòng họ của tôi cũng đã nhận sự giúp đỡ của anh, bây giờ Đổng Thiên Cửu giống như chó dại, rất nhiều dòng họ thân cận anh trước đó đều gặp vận rủi lớn.” “Đổng Thiên Cửu, xếp thứ sau Bảng Anh Hùng.
Tần Trạm nhíu mày, đôi mắt hiện lên vẻ tàn khốc.
“Di.”
Hai người nhanh chóng rời khỏi sơn cốc.
Trên đường trở về, Tân Trạm cổ ý đi qua Tân Châu, Gia Thành.
Người kia quả nhiên nói không sai, ngay cả thế lực lúc đầu của mình, mấy người Kim Hổ cũng đều vì vậy mà bị liên lụy, sự nghiệp của ai cũng bị ảnh hưởng, người cũng bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Lúc Tần Trạm hẹn ngày với bọn họ, ai ai cũng không ngừng khóc lóc ke le.
“Tên Đổng Thiên Cửu này đúng là quá đáng, người nhà còn gặp họa nói gì là người ngoài như thế này. Diệp Thành tức giận nói.
Tân Trạm không nói gì, chỉ là sự lạnh lùng trong mắt càng ngày càng nồng đậm.
Quay lại Tân Môn.
Vừa mới bước vào thâm đá, đi vào cửa núi của Tân Môn.
Trong lòng Tần Trạm ngay lập tức đột nhiên run lên.
Bên trong Tần Môn, nhạc buồn vang lên, ai ai cũng mặc áo trắng, nơi xa cũng truyền đến từng loạt âm thanh khóc thút thít.
Có người mất sao?
Tần Trạm di chuyển, ngay lập tức đi vào bên trong Tân Môn.
Đám người lúc này đều đang tự tập ở quảng trường.
“Sư huynh, anh chết thật thế thảm.” Hứa Bắc Xuyên quỳ gối trước quan tài, khóc khăn cả giọng.
“Sư đệ vô dụng, không có cách nào bảo thù được cho anh.”
Một võ giả trẻ tuổi mắt cũng rưng rưng, vẻ mặt bị phần.
“Bắc Xuyên, xảy ra chuyện gì rồi?” Bóng người Tần Trạm xuất hiện, mở miệng nói. “Thầy, con, con không nằm mơ chứ. Ngài thật sự về rồi.” Hứa Bắc Xuyên lau mắt, nưa ngày mới bổ nhào vào trước người Tân Trạm khó rồng lên.
“Thầy, sư huynh chết rồi, sư huynh Mặt Sẹo chết rồi.”