Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 707




Chương 707

Diệp Thành đang bận né tránh những người khác, không hề chú ý thấy một ông lão tóc bạc lao tới, vô vào ngực anh ta một cái.

Anh ta lập tức khẽ rên lên một tiếng, ngã vào nhóm người. Thế nhưng dù có như vậy, những người đó dường như cũng không hề có cảm giác gì, hoàn toàn bị tà thuật của Hàn Vô Song chiếm lấy linh hồn.

Ông lão tóc bạc lại tiến lên thêm một lần nữa, tung ra một chưởng với tiếng gầm gừ trầm thấp.

Không khí bị xé toạc, từng tia sáng chớp lóe lên.

Diệp Thành vội càng lấy một cái khiên nhỏ ngăn lại. Rầm một tiếng, tấm khiên vỡ tung ngay lập tức, Diệp Thành cũng bị luồng gió đánh đến liên tục bay ngược trở lại.

Những Võ Giả ở xung quanh dồn dập lao về phía trước mà vây quanh Diệp Thành, không ngừng tấn công anh ta.

“Tần Trạm, không chống đỡ nổi nữa rồi.”

Diệp Thành thảm thiết kêu lên, bóng dáng đã bay nhanh đến giới hạn cao nhất, trông vô cùng thảm hại.

“Mau đến chỗ tôi.” Tân Trạm đột nhiên ngẩng đầu lên, thu bàn tay lại, sau đó hét lên một tiếng.

“Cứu tôi.”

Diệp Thành bay ra trong tiếng kêu, ông lão tóc bạc trông như một bóng ma, đuổi theo mà đánh một quyền ra.

“Thánh nhân chi quyền.” Tần Trạm vừa muốn đầm ra.

Thế nhưng nghĩ đến việc lớn đang làm, không thể để lộ thân phân, lại chuyển sang dùng loại võ thuật khác.

Vì vậy năng lực hoàn toàn bị ông lão tóc bạc áp đảo.

Một năm đấm được đánh ra, Tần Trạm ngay lập tức lùi ra sau, bên khóe miệng tràn ra máu tươi.

“Cậu sao rồi?” Diệp Thành đỡ lấy Tân Trạm.

“Chạy ra bên ngoài.” Tần Trạm nói.

“Cậu điên rồi à, bên ngoài có trận pháp cản lại đấy!” Diệp Thành kêu lên.

“Không cần sợ, nghe theo tôi là được rồi.” Tần Trạm kéo lấy Diệp Thành, cả hai điên cuồng mà bỏ chạy ra ngoài trận pháp.

“Ngăn bọn họ lại.” Ông lão tóc bạc đuổi theo tấn công.

Thế nhưng Tần Trạm và Diệp Thành ngay trong nháy mắt đã biến mất vào trong làn sương mù trắng xóa.

Ông lão muốn lao về phía đó, thế nhưng làn sương trắng lại biến thành một bầy sư tử, cắn vào vai của ông lão một cái “Đám súc vật này.” Ông lão tức giận hét lên, lùi về sau trong tiếng kêu thảm thiết

Những Võ Giả khác của nhà họ Hàn, cũng bị đảm huyền thú ở trong làn sương đánh lén, có một số người còn bị nuốt chửng.

“Ôi trời, trận pháp này mù rồi à, đánh người của mình.” Diệp Thành ngạc nhiên nói.

“Bây giờ trận pháp này là của chúng ta rồi.” Tần Trạm cười lên nói.

Nhân lúc tình hình ở bên trong hỗn loạn, hai người chạy ra ngoài trận pháp.

Một bóng người xuất hiện ở ngay trước mặt bọn họ.

“Hai anh, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, muốn đi đầu thế?”

Trên mặt của Hàn Vô Song nở một nụ cười nhẹ nhàng thanh thoát, cản đường của hai người bọn họ.

“Chúng tôi đều đã biết tỏng âm mưu của anh rồi, còn ở đó mà giả vờ, thật là con mẹ nó quả giả tạo.” Diệp Thành mảng churi.

“Giả tạo? Ha ha. Hàn Vô Song ngẩng đầu lên trời mà lớn tiếng cười lên, vẻ khiêm tốn ở trên mặt lập tức biến mất, thay vào đó chính là vẻ mặt hung tợn.

“Anh nói không sai, nhưng mà có ai biết không? Người đời chỉ thấy một vẻ mặt khiêm tốn của tôi thôi, tôi chính là người tốt, hai anh tấn công tôi, hai anh chính là kẻ ác.”

“Whoa, anh thật không biết xấu hổ mà.” Diệp Thành nghiên răng nghiến lợi nói.

“Bỏ cuộc đi, có tôi ở đây, hai anh không chạy được đầu. Nế phần linh khí của các anh, dâng linh hồn lên để làm nô lệ, tôi sẽ tha cho hai anh.” Hàn Vô Song nói.

“Muốn giết người của tôi, cuối cùng bị tôi thay đổi, tình nguyện trở thành nô lệ, chuyện này mà truyền đi cũng là một câu chuyện hay đấy.”

“Đi chết đi.

Diệp Thành không nghe nỗi nữa, anh ta và Tân Trạm đều lao tới, hai người cùng đánh với Hàn Vô Song Thế nhưng rất nhanh, mọi Võ Giả của nhà họ Hàn đều phả trận pháp đi ra, bao vây hai người bọn họ trong nháy mắt.

“Năm người Hóa Cảnh, Tân Trạm, có chống đỡ được không vậy.” Diệp Thành mồ hôi đầm đìa nói.

“Chống cái đầu cậu, nghe tôi đếm, một, hai, ba.” Tân Trạm lớn tiếng hét lên, kiếm Thanh Đồng quét qua, kiếm khí lập tức đẩy lùi mấy người ra sau.

“Di!” Tân Trạm đếm đến ba, cả hai cùng nhau bay về phía dòng nước thánh.

“Hai người này muốn cướp lấy dòng nước thánh, giết chết bọn họ.” Hàn Vô Song lớn tiếng hét.

“Bây giờ chúng ta đang ở trong tình trạng này, bị tấn công ở phía sau là xong đời đấy.” Diệp Thành lớn tiếng kêu lên. Ở trong trận chiến, quay lưng về phía kẻ thù là một việc rất nguy hiểm.

“Đừng quay đầu lại, tin tôi đi.” Tần Trạm hét lớn.

Ngay vào lúc này, trận pháp đột nhiên cuộn trào lên, đảm sương trắng như một con thủ khổng lồ, nuốt chửng những người của nhà họ Hàn.

Tân Trạm và Diệp Thành liền nhân cơ hội này nhảy vào trong dòng nước thành mà không thèm quay đầu nhìn.

Trận pháp phong ấn

Trong lúc Tân Trạm đi vào dòng nước thánh, cũng không dâm phân tâm một tí nào, ngay lập tức vẽ ra một lượng lớn hoa văn của trận pháp, tạo thành một trận pháp rực rỡ ánh vàng, bịt kin dòng nước thánh lại.

“Thành công rồi.”

Tần Trạm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cùng Diệp Thành nhảy vào dòng nước thánh sâu thẳm.

“Chết tiệt!

Hàn Vô Song gào thét lên một cách dữ tợn, anh ta đánh vỡ trận pháp ma thủ, lao về phía nguồn nước thánh, một nguồn ánh sáng màu vàng đột nhiên phát ra, suýt nữa đâm xuyên qua đôi vai của Hàn Vô Song. Vẻ mặt của Hàn Vô Song ngày càng trở nên u ám, Tân Trạm và Diệp Thành đã đi vào trong dòng nước thánh, còn chặn lại nguồn nước rồi? “Này, đang xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta đang ở đâu vậy?”

“Khi nãy hình như tôi đang luyện công, xảy ra chuyện gì vậy?” Điều khiến cho anh ta cảm thấy khó chịu hơn chính là, trận pháp đã loại bỏ, những Võ Giả kia cũng đã được đánh thức.

“Cậu Vô Song, xảy ra chuyện gì vậy?”

Có một Võ Giả hỏi một cách ngơ ngác.

“Ha ha, mọi người, khi nãy có kẻ ác đánh lén tôi, đã bị tôi đánh trả rồi, nhưng mà trận pháp đã bị phá vỡ, buổi giảng dạy của ngày hôm nay liền giảng đến đây thôi.” Hàn Vô Song hít sâu vài lần, quay đầu lại, lại nở ra một nụ cười dịu dàng.

“Nhưng mà hình như tôi vẫn chưa học được gì cả.

“Hơn nữa thân thể lại trở nên yếu ớt hơn, chuyện gì xảy ra vậy?”

Những Võ Giả kia cau mày lại, bàn tán xôn xao.

“Mọi người, nơi này rất nguy hiểm, mời rời khỏi đây Hàn Vô Song ước gì có thể lập tức giết chết bọn họ, sau đó phá trận mà đi vào trong dòng nước thánh, nhưng mà anh ta phải duy trì hình tượng của mình, chỉ có thể nở nụ cười nói.

“Nhưng mà chúng tôi nên đi như thế nào đây. Cậu Vô Song không bảo vệ chúng tôi nữa à?”

“Đúng vậy, năng lực của chúng tôi rất yếu.

Mọi người còn muốn nói thêm gì nữa, thế nhưng nhìn thấy sâu trong đôi mắt của Hàn Vô Song xuất hiện sự tức giận mà bọn họ trước giờ chưa từng nhìn thấy qua, thậm chí có cả sắt khí, từng người một đều cảm thấy lạnh sống lưng.

Bọn họ nhao nhao chấp tay chào, sau đó vội vã rời đi.

Ngay lúc này bọn họ đột nhiên cảm thấy, có lẽ Hàn Vô Song không hề khiêm tốn tốt bụng như vẻ ngoài của anh ta.

“Chết tiệt, chết tiệt!”

Sau khi đám người đó rời đi, Hàn Vô Song giận dữ mà đấm từng đấm một lên trên trận pháp. Ở bên dưới trận pháp, chính là dòng nước thánh mà bấy lâu nay chính mình đã tính toán mọi cách, kích hoạt bằng linh khí và sự sống của mọi người. Vậy mà giờ đây anh ta chỉ có thể nhìn, lại không có cách nào chạm vào được.

“Mẹ ơi, đúng thật là dòng nước thánh mà, linh khí ở nơi này thật dồi dào.”

Ở bên trong dòng nước thánh, Diệp Thành cảm nhận được từng đợt sóng linh khí dưới nước, không nhịn được mà vui mừng nói.

“Bây giờ tôi lại cảm thấy, tên Hàn Vô Song này thật sự là một người tốt.” Tần Trạm nói.

“Ha ha, chúng ta mới là người tốt, người tốt sẽ được bảo đáp. Nếu không những tên Võ Giả ngu ngốc đó đều bị hút đến chết rồi.” Diệp Thành nhếch miệng cười nói.

“Đừng có nói nhảm nữa, chúng ta phải nhanh chóng hấp thu lấy linh khí, trận pháp đó chống đỡ không được lâu đầu” Tân

Trạm nói.

“Cái gì, bọn họ còn xông vào đây à?” Diệp Thành trợn mắt lên nói.

Tân Trạm nhếch miệng cười, nhắm đôi mắt lại, chỉ khoanh chân mà trôi nổi bên trong dòng nước thánh. Công pháp chuyển động đến giới hạn cao nhất, linh khí ở mọi phía điên cuồng mà tràn vào trong cơ thể của Tân Trạm.

“Cái tên này, sẽ không ở trong tình huống như thế này mà đột phá đấy chứ.

Diệp Thành mở to mắt ra, không nghĩ đến Tân Trạm lại điện cuồng đến như vậy. Phải biết rằng bên ngoài còn có năm người Hóa Cảnh đang đợi anh đấy.

Tân Trạm không hề để ý đến Diệp Thành, toàn bộ sự tập trung của anh đều đặt lên việc nâng cao tu vi của mình. Bên trong cơ thể, dòng chảy của linh khí ngày càng trở nên mãnh liệt, giống như dòng sông đang cuộn trào vậy, không ngừng đánh vào từng đoạn kinh mạch, cuối cùng tụ lại thành một dòng linh khí màu vàng lớn, xông thẳng vào trong đầu.