Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 690




Chương 690

Mãi cho tới chạng vạng tới, sau khi kết thúc tu luyện.

“Trạm à, lát nữa đến phòng mẹ một chuyến.” Châu Cẩm nói.

Châu Cẩm chạy đi, khuôn mặt hơi nghiêm trọng.

Trong lòng Tần Trạm nghi vấn không thôi, dường như cả ngày hôm nay mẹ có chuyện giấu anh, nhưng có chuyện gì mà không thể nói được đầu chứ.

Ôm một bụng tâm sự đến trước cửa phòng mẹ, sau khi gõ cửa, Tần Tram cửa bước vào.

Mà ngay lúc này, từng vệt ảnh sáng rực rỡ đột nhiên nổ bắn lên.

Những ánh sáng này kết lại tạo thành lồng giam.

Trong chớp mắt, Tần Trạm bị nhốt vào lồng hoa đó.

“Mẹ, đây là sao?” Tần Trạm sững sờ. Nhưng ánh sáng này không hề gây ảnh hưởng gì tới Tần Tram.

“Nghiệt chướng, tạo mất một tuần bày trận này là để đối phó với mày. Còn không mau cút khỏi cơ thể con tao!”

Châu Cẩm đứng bên trong phòng, hai mắt xẹt ánh điện, hét lớn Tần Trạm.

Tần Trạm còn chưa kịp phản ứng, Phù Ma trong cơ thể đã phát ra một tiếng hét thảm thiết. ánh sáng đủ màu không ngừng lóe lên, hóa thành một luồng vuốt sắc bén, ập vào cơ thể Tần Trạm.

Một làn sương đen từ từ chui ra khỏi cơ thể Tần Trạm, bị ánh sáng trói chặt lại.

Phù Ma sống sở sờ lại bị Châu Cẩm lôi ra khỏi cơ thể anh.

Mặt Tần Trạm biến sắc, giác quan của mẹ thật mạnh, vậy mà phát hiện ra trong cơ thể mình có linh hồn của Phù Ma.

“Tần Trạm, cứu tôi với

Cảm nhận được uy lực của ánh sáng không ngừng tiếp cận như muốn đè chết mình, Phù Ma lập tức hoảng sợ kêu lên.

“Mẹ, đừng giết ông ta.” Tần Trạm lúc này mới lấy lại tinh thần, tranh thủ thời gian lên tiếng.

Châu Cẩm hừ nhẹ một tiếng, tạm thời nới ánh sáng ra.

“Trạm à, con biết người này đang dùng cơ thể con đúng không?”

“Biết a, trước đó lão ta muốn đoạt xác con, nhưng lại bị cha nhất luôn vào trong, không còn khả năng hại con nữa.” Tần Trạm giải thích.

Mặc dù quan hệ với Phù Ma không tốt như với Âm Thuần, nhưng đối với Tần Trạm, giữ ông ta lại lợi nhiều hơn hại, anh cũng không muốn thấy Phù Ma cử vậy mà chết.

“Vậy Viêm Ma Thế kia cũng là do lão ta truyền cho con?” Châu Cẩm hỏi “Vâng, lúc ấy con vì cứu mẹ mà ngập vào nguy hiểm, cũng may nhờ Viêm Ma Thế này mới sống được.

Nghe Tần Trạm nói ít chuyện về Phù Ma, sắc mặt Châu Cẩm mới dịu di.

“Vậy sao về sau con lại ít dùng nó như vậy?” Châu Cẩm hỏi.

“Mẹ không biết rồi, nếu dùng

Viêm Ma Thể lâu, nó sẽ xâm chiếm thần trí người khác, cho nên con rất ít khi dùng.” Tần Trạm nói.

“Cái này là Phù Ma nói cho con?” Sắc mặt Châu Cẩm trở nên quỷ dị.

Phù Ma lập tức rụt cổ lại, Tần Trạm cũng cảm giác được một tia cổ quái.

“Không phải sao?” Tần Trạm hỏi.

“Viêm Ma Thế là thể thuật tối cao của tộc Viêm Ma thời viễn cổ mỗi tộc nhân đều phải tu luyện pháp môn. Sao tộc Viêm Ma lại có thể để tất cả tộc nhân biến thành cải xác không hôn được?” Châu Cẩm nói.

Tần Trạm ngẩn người, anh cũng ý thức được vấn đề mấu chốt.

“Chẳng trách con dùng mấy lần rồi mà không xuất hiện biến hóa gì trong tâm trí.

Trước đó Tần Trạm còn tưởng là do không dùng nhiều, bây giờ xem ra cũng không hẳn là thế.

“Vậy sao ông lại lừa tôi?”

Tần Trạm nhìn Phù Ma, có chút

Cạn lời

Rõ ràng là công pháp tốt, Phủ Ma cần gì phải dọa mình chứ.

Khuôn mặt Phù Ma biến hóa, hơi lúng túng nói: “Lão phu có tu vi thông thiên, lại bị nhốt vào cơ thể của một thanh niên trẻ tuổi như cậu, trong lòng tất nhiên là khó chịu, nhưng sợ cậu chết rồi, lão phu cũng xong đời.

“Cho nên đương nhiên tôi phải hù dọa cậu rồi, cậu đã nhốt tôi như thế mà tôi còn phải giúp cậu, lão phu thật đúng là mất mặt” Phù Ma nói đến đây thì làm như đúng rồi.

“Như kiểu bề trên trong nhà đe dọa đám con nít ư?” Tần Trạm cầm nín.

“Mẹ, chơi chết ông ta đi.” Tần Trạm cả giận. Hại mình lo lắng lâu như vậy, thì ra chỉ là lừa người.

“Đừng mà, Tần Trạm, tôi cũng đâu có lừa cậu đâu.” Phù Ma vội la lên.

“Tôi cũng chỉ đùa chút thôi.

Tần Trạm nở nụ cười khiến Phù Ma tức đến mức thổ huyết.

“Nhưng mà bằng tu vi của ông mà ở trong cơ thể của con tôi thì vẫn là một quả b nổ chậm.” Châu Cẩm lắc đầu nói: “Nếu như ông muốn sống thì phải chịu sự khống chế của ấn nô lệ, bằng không tôi không yên tâm.

“Tôi đồng ý tiếp nhận. Phù Ma thở dài.

Sau khi bị Châu Cẩm phát hiện, ông ta đã biết chỉ còn kết cục này.

Môi Tần Trạm mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy ảnh mắt hung bạo của mẹ thì ngừng lại.

Một ấn nô lệ xuất hiện trên thần hồn Phù Ma, sau khi lóe lên thì biến mất không còn tăm tích.

Nhưng Tần Trạm có thể cảm nhận được mình đã có thể khổng chế Phù Ma như khống chế Trịnh Mặc.

“Chủ nhân.” Con người Phù Ma trở nên mờ mịt, cứng nhắc gật đầu với Tần Trạm.

Cứ như biến thành một cái xác không hồn.

Trong lòng Tần Trạm đột nhiên trở nên khó chịu. Anh không hi vọng Phù Ma biến thành như vậy.

“Thần hồn bị khắc ấn nô lệ lên, từ nay Phù Ma sẽ vĩnh viễn không phản bội con, cũng không thể khiến con bị thương.” Sau khi Châu Cẩm hoàn thành đã giao ẩn chủ nhân cho Tần Trạm.

“Mẹ, có thể để con tự quyết định không?” Tần Trạm đột nhiên hỏi.

“Con đã nghĩ kỹ chưa? Phù Ma này còn mạnh hơn con nghĩ nhiều đấy.”

Châu Cẩm gật gật đầu rồi thở dài. Dường như bà đã biết Tần Trạm muốn làm gì.

“Con nghĩ kỹ rồi.” Tần Trạm gật đầu.

Tần Trạm thắng tay bóp nát ấn chủ nhân ngay trước mặt Phù Ma.

Đôi mắt Phù Ma trở lại Tuyết Trinhnh, ông ta kinh ngạc nhìn Tần

Tram.

“Phù Ma, mẹ tôi cũng vì bảo vệ tôi thôi, tôi không thể từ chối ý tốt của bà ấy được, nhưng tôi không muốn dùng thử này khống chế ông, về sau ông vẫn là ông.” Tần Trạm nói.

“Chờ tu vị của tôi đủ năng lực để phá giải lồng giam của cha, tôi sẽ thả ông đi.” Tần Trạm chân thành nói.

“Vì sao vậy, Tần Trạm?”

Phù Ma nghẹn ngào khó có thể nói thành lời, đây là điều tốt khó có thể có được.

Nhưng Tần Trạm lại lựa chọn từ bỏ không chút do dự.

Phù Ma bây giờ đã được Thần Trạm từ bỏ tất cả quyền lợi của ấn chủ nhân, ngoại trừ việc ông ta không thể tấn công Tần Trạm thì không hề mất đi quyền khống chế ý thức của bản thân.

Hơn nữa Tần Trạm còn hứa hẹn cho ông, đây là sự tín nhiệm lớn đến mức nào.

Phải biết rằng mình đã từng nghĩ tới chuyện đoạt xác Tần Trạm.

Phù Ma vừa xấu hổ vừa cảm kích.

“Không vì gì cả, chỉ là tôi cảm vậy thôi.” Tần Trạm thấy tôi muốn nói.

Phù Ma truyền Viêm Ma Thế cho anh, tặng kèm cả máu Viêm Ma, dạy pháp quyết dùng bùa, vừa là địch vừa là thầy là bạn, Tần Trạm không thể nào làm trái với lương tâm của mình, nhìn Phù Ma biến thành một cái xác không hồn.

Châu Cẩm đứng một bên yên lặng quan sát, đôi mắt lóe ra hào quang.

Tần Trạm đã hoàn toàn trưởng thành rồi.

Mà thứ khó có được nhất là anh không trầm mê trong giới võ đạo đục ngầu này.

Có lẽ Trạm sẽ phát triển được bằng cha của anh.

“Đây là lựa chọn của Trạm, đương nhiên tôi sẽ không phản đối, về sau thuật dùng bùa của Trạm cần nhờ ông kiên nhẫn chỉ dạy nhiều.” Châu Cẩm nói.

“Chủ mẫu yên tâm, Phù Ma nhất định biết gì nói nấy.” Phù Ma cảm động đến mức rơi nước mắt, vô cùng chân thành nói.

Đối với Trạm mà nói, có lẽ đây mới là lựa chọn đúng đắn.

Bóp nát ấn chủ án, đổi lấy sự quy thuận tuyệt đối của Phù Ma, có đáng hay không?

Trong lòng Châu Cẩm thầm suy nghĩ, quay đầu nhìn về phía Trịnh Mặc.

“Bằng tu vi của ông, tất nhiên sẽ không phục Trạm, nhưng nếu sau này ông trung thành với Trạm thì chưa hẳn đã không có cơ hội thoát thân.”

Trịnh Mặc cúi đầu như có điều suy nghĩ.

Ba ngày sau, Chúc Diễu phải người đưa tin tới, đấu giá Vấn Tông sẽ tổ chức vào ban đêm.

Mà điều khiển Tần Trạm kích động là, trong hội đấu giả lần này có bán vật thuần dương.