Chương 678
“Trạm à! Bây giờ tình trạng thân thể con thế nào rồi?”
Chu Cẩm đi qua năm tay Tân Trạm và lo lắng hỏi: “Sao mẹ lại không cảm nhận được hơi thở của con vậy?”
Nếu như mình khôi phục tu vi mà lại làm hại Tần Trạm mất hết thực lực, Chu Cẩm có chết cũng không đồng ý.
“Bây giờ, có lẽ con đang ở cảnh giới Đại tông sư.” Tần Trạm cảm nhận một chút rồi cười khổ nói: “Chỉ là do bị mất máu quá nhiều, cũng có nhiều nguyên nhân làm hơi thở thay đổi! Chứ thật ra căn cơ của con không sao hết, có lẽ không bao lâu nữa, con sẽ khôi phục lại thôi.”
Chu Cẩm đưa một dòng linh khí vào trong cơ thể Tân Trạm, cảm nhận tình huống đúng như lời Tần Trạm nói thì bà ấy mới yên tâm lại.
“Đứa nhỏ này có thể chất Thuần Dương, nhân phẩm và tính cách cũng không tệ nên mẹ muốn thu con bé làm học trò” Chu Cẩm chỉ vào Lâm Tuyết Nhi “Cô bé! Cháu có nguyện ý lạy bác làm sư phụ không?” Chu Cẩm hỏi.
“Con chào sự phụ!” Lâm Tuyết Trinh kích động quỳ rạp xuống đất.
Mình là đồ đệ của Chu Cẩm, vậy chẳng phải mình sẽ thành sư muội của Tân Trạm sao? Chu Cẩm cười cười kéo Lâm Tuyết Nhi đứng lên.
“Cô gái ngoan! Con còn hai người sư tỷ, nhị sư tỷ là Phương
Hiểu Điệp, con là đồ đệ thứ ba của sư phụ” Phương Hiểu Điệp cũng bái sư rồi sao? Tân Trạm hơi ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy chuyện này cũng nên như vậy. Thật ra tu vi của cô gái đó không tầm thường, chỉ là bình thường không chịu cố gắng nhiều, nhưng có mẹ mình đứng ra quản lý, có lẽ cô ta có thể học thành tài
Mấy ngày tới, Tân Trạm cảm thấy cơ thể mình dân bình thường lại, nên bắt đầu vận chuyển công pháp muốn khôi phục tu vi. Chỉ là quá trình này diễn ra chậm hơn rất nhiều so với anh nghĩ. Một tuần trôi qua, Tần Trạm cũng chỉ khôi phục đến cảnh giới Võ tổng tam phẩm “
“Anh rể Mẹ và chị gái của tôi xảy ra chuyện rồi.”
Vào một đêm khuya, Tần Trạm đang tu luyện trong phòng thì đột nhiên Lâm Tuyết Trinh hốt hoảng xông vào.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tân Trạm hỏi.
“Buổi chiều, mẹ và chị gái tôi có ra ngoài, nhưng tới bây giờ vẫn chưa trở lại, lúc đầu tôi hơi lo lắng, kết quả vừa rồi có một tin tức được gửi tới.
Lâm Tuyết Trinh vội vàng đưa tin nhắn trong điện thoại cho
Tân Trạm xem.
“Bắt cóc, còn nợ tiền không trả.” Tần Trạm nhíu mày: “Mẹ và chị gái cô thường xuyên đắc tội với người khác sao?”
“Chắc là không đâu!” Vẻ mặt Lâm Tuyết Trinh buồn bực: “Họ nói tôi chỉ được mang tối đa một người, nếu không sẽ giết người. Chính vì vậy tôi đã nghĩ đến anh đầu tiên.
“Anh rể à! Mặc dù mẹ và chị gái của tôi đối xử không tốt với anh, nhưng dù sao họ cũng là người thân của tôi.” Lâm Tuyết Trinh khóc lóc nói.
“Cô đừng lo lắng, tôi đi cùng với cô
Tân Trạm vội vàng an ủi. Mặc dù anh không có chút cái nhìn tốt đẹp nào đối với hai người kia, nhưng dù sao bọn họ cũng có quan hệ với Lâm Tuyết Trinh.
Mà bây giờ anh cũng đã khôi phục tu vi Võ tông, nếu như đối phó với mấy kẻ tầm thường, tất nhiên không có vấn đề gì.
Chỉ là anh vẫn luôn có cảm giác, mọi chuyện không đơn giản như vậy. Hai người đi theo địa chỉ được thông báo, chạy tới một ngôi biệt thự bỏ hoang ở vùng ngoại ô. Lúc này cũng đã khuya, trời vừa tối lại không trắng, ngôi biệt thự bị bỏ này càng lộ ra tối tăm đáng sợ.
“Cô chở tôi ở bên ngoài.” Tần Trạm nhíu mày, càng ngày cảm giác lo lắng không yên càng rõ ràng, anh chuẩn bị một mình vào đó xem sao.
“Anh rể! Tôi sợ quả” Lâm Tuyết Trinh lo lăng ôm chặt cánh tay của anh. Tân Trạm do dự một hồi, nếu bỏ Lâm Tuyết Trinh ở đây thì mình cũng không yên lòng, cho nên cuối cùng anh vẫn nên dẫn cô ta theo thì hơn.
Hai người mở cửa lớn ra, đi sâu vào bên trong biệt thự, sau đó Tần Trạm phát hiện ra hai người phụ nữ đang bị trói trên đất ở trong sân. Bên cạnh họ lại không có ai cả.
“Thôi chết rồi!” Đột nhiên Tân Trạm âm thầm cảm thấy không may.
Anh sải chân bước nhanh về phía hai người kia, hai người này đúng là Dư Quỳnh Nhiên và Lâm Khinh Thiên. Đặt tay lên chóp mũi vẫn còn hơi thở nên bọn họ chỉ hôn mê. Đột nhiên Tân Trạm đưa tay kéo mạnh hai người họ lên, sau đó ném ra phi kiếm của Diệp Thành, rồi kéo hai người đi. Động tác này vô cùng nhanh chóng, dường như chỉ trong nháy mắt là đã hoàn thành.
“Anh rể Chuyện này là sao vậy?” Lâm Tuyết Trinh cảm thấy khó hiểu.
“Chúng ta trúng kế rồi, từ đầu đến cuối không có cho vay nặng lãi gì cả.”
Sắc mặt Tần Trạm rất tối tăm, anh liếc nhìn bốn phía.
“Ra đây.” Tân Trạm hét lớn một tiếng. Căn biệt thự vẫn vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ người nào đáp lại. Bỗng nhiên Tân Trạm bộc phát, sau đó phóng linh khí về một phương hướng.
Phốc! Phốc! Phốc! Linh khí chuyển động hai vòng trên không trung, ba thân thể từ trên nóc nhà rơi xuống, cơ thể chảy ra máu tươi. Lâm Tuyết Trinh lập tức sợ hãi thét lên.
“Đi mau!” Tân Trạm lôi kéo Lâm Tuyết Trinh, chuẩn bị đi ra theo đường cũ.
Mà đúng lúc này: “Ha ha ha! Tân Trạm à! Bây giờ mày muốn đi cũng quá muộn rồi.
Đột nhiên cánh cửa trước mặt Tần Trạm mở ra, có mấy người áo đen đi vào
Hơi thở từng người đều vô cùng mạnh mẽ, tu vi của bọn họ đều đạt đến Đại võ tông.
“Bọn mày biết tao à? Xem ra ván cờ đêm nay được bày ra cho tạo mà”
Tấn Trạm lạnh lùng nhìn chăm chăm người kia.
“Tân Trạm! Mày giết nhiều người của bọn tao như vậy, đêm nay chính là ngày mày phải chuộc tội” Một người áo đen cầm đầu đám người cười lạnh nói.
“Thật xin lỗi, tao chưa từng giết người, chỉ giết súc vật, xin hỏi các người là bầy súc vật nào vậy?” Tân Trạm nói.
“Thật to gan! Sắp chết tới nơi rồi còn miệng lưỡi bén nhọn như vậy, Hội Phạn Thiên dốc hết sức lực cũng phải giết chết mày.” Một người mặc áo đen khác tức giận nói.
“Thì ra là Hội Phạn Thiên, không thể không nói là các người phiền quá!” Tần Trạm nói “Hay là để tao nói với Hội trưởng của bọn mày, bọn mày nên đổi tên thành Hội phiền phức đi “Ha ha ha… Tần Trạm! Bọn tao không rảnh tranh chấp miệng lưỡi với mày
Một người áo đen cầm đầu nói: “Hôm nay, năm vị Phó hội trưởng của Hội Phan Thiên bọn tao cùng xuất hiện, chắc chắn phải xóa bỏ linh hồn của mày, cướp luôn thân thể của mày, nếu như bây giờ mày chịu đầu hàng, có lẽ sẽ ít đau khổ một chút.
“Chỉ với mấy tên tép riu như bọn mày mà muốn giết tạo sao?” Tần Trạm vô cùng khinh thường.
“Nếu vào lúc mày hoàn toàn bình thường, chắc chắn bọn tao không phải là đối thủ của mày, nhưng mày đã bị thương nặng, cũng đừng rằng chống đỡ làm gì. Người áo đen nói.
Đôi mắt Tần Trạm hơi co rụt, việc mình bị thương chỉ có một số ít người biết, trong phủ Dược Thần có kẻ phản bội rồi! “Phó hội trưởng Phạn Nhịt. Đừng nhiều lời với thằng nhóc này nữa. Ông đây sẽ chăm sóc cậu ta trước, chỉ là sau khi giết chết cậu ta, có thể cho tôi sung sướng một hồi với cô gái có thể chất Thuần Dương kia không?” Một tên áo đen mập mạp bước ra, vừa cười vừa nói, “Được thôi Tử hội trưởng, mày đi thử thực lực cậu ta một chút đi.” Phạm Nhị gật đầu nói. Phạn Tử tiến lên, bộc phát toàn bộ khí thế Đại võ tông của mình.
Từ đầu tới cuối, ánh mắt của ông ta đều rơi trên người Lâm Tuyết Trinh, không hề che giấu vẻ tham lam. Lâm Tuyết Trình run rẩy trốn ra sau lưng Tân Trạm, Tân Trạm vỗ vỗ bá vai an ủi cô ta: “Đừng sợ! Tôi giết thắng đỏ cho cô xem”
“Hừ! Một tên tàn phế còn dám ở đó kêu gào!” Phạn Tử hừ lạnh nói.
Gã rút một thanh đạo dài, vẻ mặt lạnh lẽo tấn công về phía
Tân Trạm.
“Chết đi cho tao!” Phan Tứ gầm thét ra tiếng.
“Cho dù tao bị thương thì vẫn có thể giết mày như giết gà” Tân Trạm cười lạnh nói. Đột nhiên thân hình anh chỉ còn lại một cái bóng. Kiếm Thanh Đồng bộc phát khí thế mạnh mẽ, xé rách không khí. Ánh sáng rực rỡ, chói mắt, lóe lên rồi biến mất.
“Vù!” Đột nhiên Tân Trạm xuất hiện sau lưng Phạn Tử. Hai tay Phan Tứ giơ thanh đao lên rồi đứng yên tại chỗ, hai mắt trợn ngược lên.
Một giây sau, gã phát ra tiếng “Ô Ô Ô ” thanh đạo rời xuống mặt đất, hai tay gã che lấy cổ mình, sau đó thân thể gã từ từ ngã phịch xuống đất. Trong nháy mắt, toàn bộ thân hình lập tức bị chia năm xẻ bảy, máu me thấm ướt mặt đất. Toàn trường rung động không thôi.
“Phạn Tử!” Mấy người Phó hội trưởng khác vô cùng sợ hãi. Phạn Tử là một trong những nhân vật đứng đầu của Hội Phạn Thiên, cũng là người có tu vi cao thứ tự trong số họ. Nhưng bây giờ lại bị Tần Trạm làm thịt chỉ với một chiêu sao? Điều này làm ánh mắt họ nhìn về phía Tân Trạm càng lộ ra vẻ hoảng sợ không thôi.