Chương 599
“Em đi đi.” Tần Trạm ho khan vài tiếng.
Anh luôn cảm thấy bầu không khi có chút không đúng, ánh mắt oán hận của cô gái này trước khi đi vào phòng tắm là thế nào? Chắc không phải vì cô muốn anh đi tắm cùng cô chứ?
Tần Trạm có dự cảm đêm nay có thể xảy ra chuyện gì.
Quả nhiên chỉ một lát sau… “A!”
Tiếng hát của Phương Hiểu Điệp phát ra từ phòng
Tần Trạm đột nhiên mở mắt ra. “Tấn Trạm, cứu em.” Phương Hiểu Điệp kêu lên, dường như vô cùng kinh hãi. “Làm sao vậy?” Tần Trạm hỏi, “Có, có chuột, em sợ” tăm. “Em là một Võ Tông, còn sợ chuột sao?” Tần Trạm không biết nói gì. “Cho dù là cao thủ Hỏa Cảnh, thì em vẫn là một cô gái ”
Phương Hiểu Điệp cắn môi dưới nói: “Anh mau tới đầy đuổi chuột đi. Nó ở cửa, em không dám đi ra ngoài”
“Vậy thì hãy che mắt lại và anh sẽ đi vào” Tần
Trạm nói. “Tại sao em lại phải che mắt, không phải nên là anh nhắm mắt sao?” Phương Hiểu Điệp kinh ngạc hỏi. “Vớ vẫn, che mắt làm sao mà bắt được chuột?” Tần Trạm tâm trạng không tốt nói. “Vậy em nhắm mắt làm gì?”
“Cảnh tượng một lúc nữa sẽ rất đẫm máu, em có chắc muốn xem không?” Tần Trạm nói. “Vậy nếu anh nhìn trộm em thì làm sao? Khăn tắm của em không đủ lớn” Phương Hiểu Điệp yếu ớt. “Thân hình của em, anh có thể nhìn thấy cái gì?”
“Anh”
Tấn Trạm giữ trấn nói: “Nếu không đồng ý, thì em thi gan với chuột xem ai ở lâu hơn.”
“Được rồi. Em nhắm mắt lại
Một lúc sau, giọng nói trầm thấp của Phương Hiệu Điệp phát ra từ phòng tắm. “Tấn Trạm, anh vào đi.”
Giọng nói vừa mềm vừa yếu lại mang theo sự mềm mại ngượng ngùng, làm lòng Tấn Trạm có chút ngứa ngáy.
Đẩy cửa bước vào, Tần Trạm liền nhìn thấy một con chuột, còn khá to.
Anh vẫy tay một cái, một luồng ánh sáng bao quanh con chuột, sau đó anh ném con chuột ra khỏi cửa sổ.
Sau đó Tần Trạm đường hoàng đứng nhìn Phương Hiểu Điệp. “Được rồi. Mở mắt ra.”
Tần Trạm đang định rời đi, nhưng Phương Hiểu Điệp đột nhiên vươn tay túm lấy Tần Trạm. “Em sợ, anh kéo em ra ngoài đi.”
Phương Hiểu Điệp vẫn nhắm hai mắt, lông mi dài chớp chớp, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kinh ngạt,
Bất lực, Tần Trạm đành phải từ từ kéo Phương Hiểu Điệp ra ngoài. “Cần thân, có nước ”
Tấn Trạm đột nhiên chú ý tới một vùng nước ở cửa.
Nhưng không biết Phương Hiểu Điệp đang nghĩ gì, khi anh nhắc nhở thì đã quá muộn.
Phương Hiểu Điệp giảm lên mặt nước, rồi trượt chân ngã về phía sau.
Tần Trạm vội vàng muốn kéo, nhưng lại chỉ kéo khăn tắm.
Ám!
Khăn tắm bị kéo thắng ra, Tần Trạm hơi giật mình, vội vàng đi tới ôm Phương Hiểu Điệp để cô không bị ngã.
Chết rồi, xong đời rồi.
Tần Trạm mồ hôi nhễ nhại ôm Phương Hiểu Điệp đã hoàn toàn không mảnh vải che thân. “A!” Một tiếng kêu kinh khủng từ phòng tắm. “Tần Trạm, đồ khốn nạn” Phương Hiểu Điệp hết lên, ôm ngực.
Cô đang nhìn xung quanh thì thấy trong phòng tầm không có bóng dáng của Tâm Trạm. Khi Phương Hiểu Dao mặc quần áo ra khỏi phòng tam, cô nghiên răng nhìn xung quanh.
Sau đó mới phát hiện ra tên này đã bỏ chạy rồi: “May mà phản ứng rất nhanh.” Tần Trạm chạy vào trong hành lang, xoa trán, trong lòng thở dài.
Chỉ một vũng nước như vậy, Phương Hiểu Điệp lại là Võ Tông, sao có thể ngã như vậy được?
Cô gái này có ý sao?
Tân Trạm lắc đầu, biết đêm nay không có chuyện gì tốt. Haiz, lại đắc tội cô gái này rồi. “Đêm nay ở đâu?”
Tần Trạm đang cân nhắc câu hỏi này, liền nhìn thấy một bóng người, đang do dự đi tới.
Nhìn thấy Tần Trạm xuất hiện, bóng người đó chợt lộ ra vẻ ngạc nhiên thú vị. “Tiền bối” Nhìn thấy Tần Trạm, người đàn ông trung niên chào hỏi.
Người này là sư phụ của tên tóc vàng, kẻ vừa bị Tấn Trạm dạy dỗ lúc nãy. “Ông định…?” Tần Trạm hỏi, “Tiền bối, thực không dám giấu, tôi đến mới tiền bởi đến Hàn Xá làm khách.” Người đàn ông trung niên chấp tay chào, củi người rất thấp. “Giữa chúng ta có chuyện gì để nói sao?” Tần
Tram cau mày “Tiền bối đến đảo Cực Quang, có phải là vì Mật Kinh? Một lời của người trung niên khiến trái tim Tân Trạm rung động. “ông biết những gì về điều này?”
“Hai mươi năm trước, tiền bối đã tới một lần, nếu tiền bởi có việc cần, tôi biết gì sẽ nói hết, tuyệt nhiên không che giấu.” Người đàn ông trung niên cười nói.
Tần Trạm cảm thấy có thể cùng người này tiếp xúc một chút.
Tuy nhiên, khi hai người đi qua hành lang, vẻ mặt Tần Trạm khẽ động, ánh mắt đột nhiên nhìn ra ngoài cửa số khách sạn. “Ông về trước đi, lát nữa tôi sẽ tới.”
Sau khi người đàn ông trung niên rời đi, Tần Trạm bước ra khỏi khách sạn, đi tới phía sau.
Một cô gái đứng dưới bóng cây. *Có vẻ như có không nên ở đây”
Tấn Trạm xuất hiện phía sau cô gái, nói với cô gái xinh đẹp trẻ trung ấy. “Tiền bồi, tôi thay mặt cho chồng tôi, Dave, xin lỗi anh.”
Nhìn thấy Tần Trạm, trong mắt cô gái lóe lên vẻ kinh ngạc, sau đó bình tĩnh lại, chậm rãi củi đấu. “E rằng không có dừng lại ở đó.” Tần Trạm có chút buồn cười.
Cô gái này chính xác là cô gái mà Tần Trạm gặp gỡ cô đi cùng với tên đầu trọc.
Tên đầu trọc kia chỉ là một người bình thường, nhưng Tần Trạm lại để ý thấy ở cô gái này có một số dao động linh khí, thậm chí không phải người bình thường có thể có
Vì vậy, anh đã nhìn cô thêm vài lần, không ngờ cô lại tự tìm đến anh. “Tiền bối, tôi không hiểu.” Cô gái vẫn cúi đầu. “Hừ, nếu cô đã tới xin lỗi, sao không hiện nguyên hình đi?” Tần Trạm cười. “Tôi vẫn không hiểu.” Cô gái trong mắt lóe lên vẻ hoảng sợ, nhưng vẫn lắc đầu “Tôi đã nhìn thấy đuôi của cô lúc sáng ”
Lời nói của Tấn Trạm khiến cô gái trong nháy mắt run lên, cô đột nhiên ngắng đầu lên.
Dưới ánh trăng, con người của cô gái dân nhỏ lại, đôi mắt đỏ hoe. “Vốn dĩ tôi chỉ là hoài nghị, nhưng anh thật sự nhận thấy được sự khác biệt của tôi.”
Cô giễu cợt, hơi thở mãnh liệt không ngừng dâng trào, sau lưng, chín cái đuôi hư ảo khẽ đung đưa. “Hồ ly chín đuôi” Tần Trạm cũng có chút kinh ngạc. “Tôi cảnh cáo anh, cho dù anh có tu vi Võ Tông tam phẩm, thì anh cũng không thể nhúng tay vào chuyện của tôi và Dave, nếu không tôi sẽ không nướng tay với anh đầu” Giọng cô gái lạnh lùng đe dọa. “Ó? Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Tần Trạm cười. “Vậy thì tôi chỉ có thể phong ấn ký ức của anh.” Cô gái thở dài. “Giết tôi không phải nhanh hơn sao?” Tần Trạm tự hỏi. “Anh nghĩ tôi là ai? Tôi là hồ ly tiên, không phải yêu quái” Cô gái kia dường như cảm thấy bị sỉ nhục, chín cái đuôi lắc lư nhanh hơn. “Được, cô đến đi” Tần Trạm ra hiệu nói: “Cô nhìn thấu được tu vi của tôi, chắc hẳn tôi không phải đối thủ của cô, cô ra tay di “Đặc tôi rồi, tôi sẽ chú ý chừng mực, không để anh bị thương”
Cô gái sửng sốt, sau đó căng thẳng thở dốc bước tới chỗ Tần Trạm, cô duỗi những ngón tay như ngọc chỉ vào lông mày của Tần Trạm.
Tần Trạm cảm giác được một hơi thở tràn vào trong biển thần thức của mình, nhưng là cực kỳ yếu ớt, so với thần thức của mình mà nói, quả thực vô cùng chênh lệch.
Hơi thờ quay cuồng một hồi rồi trở lại với cô gái. “Anh, anh!”
Cô gái biến sắc, khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt đầy kinh hoàng.