Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 530




Chương 530

Trên cái lá thư khiêu chiến này lít nha lít nhít viết rất nhiều văn tự, dường như là đang nói tới nguyên nhân khiêu chiến.

Quan trọng nhất chính là lá chiến thư này không phải đến từ Việt Nam mà đến từ quốc gia sát vách vương quốc Hoa Anh Đào.

Sau khi Tần Trạm xem xong bức thư khiêu chiến anh ném sang một bên sờ lên cằm nói: “Sư phụ của người này đã từng có một trận chiến với Diệp Thiên Vọng, nhưng đáng tiếc lại thua một chiêu của Diệp Thiên Vọng xem ra cái người này cũng có chút tài năng đó.”

“Không sai.” Hứa Bắc Xuyên gật đầu nói: “Nghe nói kiếm thật của người này vô cùng lợi hại trận chiến năm đó còn để lại một vết sẹo trên người của Diệp Thanh đến bây giờ vẫn chưa liền đó.”

Hai người nói đây thì điện thoại của Tần Trạm vang lên.

– Anh cầm điện thoại di động lên nhìn phát hiện người gọi điện không phải ai khác chính là Diệp Thiên Vọng.

“Gọi tới rồi.” Tần Trạm nháy mắt với Hứa Bắc Xuyên nhoảng một cái sau đó ấn nhận điện thoại.

“Trưởng quan Diệp Thiên Vọng.” Giọng điệu của Tần Trạm đối với người ở đầu bên kia điện thoại rất tôn trọng nói.

Diệp Thiên Vọng cười nói: “Tần Trạm gần đây tên tuổi của cậu đúng là nổi nha, tôi mới rời đi không bao lâu thủ đô lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế ”

“Trưởng quan Diệp Thiên Vọng, ngài quá khen rồi có chuyện gì ngài nói thẳng đi.” Tần Trạm nói.

Diệp Thiên Vọng cười nói: “Có thời gian đến văn phòng bảo vệ thủ đô làm khách, tôi vừa vặn có chút việc muốn nói với cậu.”

“Là có liên quan đến chuyện của Tá Đằng đi?” Tần Trạm nói.

Diệp Thiên Vọng hơi kinh ngạc nói: “Cậu cũng biết?”

“Ừm, vừa mới nhận được thư khiêu chiến.” Tần Trạm nói: “Ngài yên tâm tôi sẽ nhận ước chiến này.”

“Không.” Diệp Thiên Vọng lắc đầu: “Nguyên nhân tôi gọi điện thoại cho cậu chính là muốn sớm nói cho cậu biết nếu như nhận được chiến thư cậu tuyệt đối không thể đồng ý ứng chiến.”

“Không thể ứng chiến?” Tần Trạm nhíu mày: “Vì sao?”

Diệp Thiên Vọng trầm giọng nói: “Tôi mới nhất nhận được tin tức, Tá Đằng chính là đồ đệ được đại năng truyền thừa là cái tên đại năng trăm năm trước, cái người đại năng này được xưng là Kiếm Thánh, ban đầu là người Hóa Cảnh hàng thật giả thật.”

“Hóa Cảnh?” Sắc mặt của Tần Trạm bắt đầu biến hóa.

“Đúng thế.” Diệp Thiên Vọng trầm giọng nói: “Bề ngoài là đồ đệ Tá Đằng nhưng thật ra thân thể của Tá Đằng thật đã sớm bị vị đại năng này nằm trong tay, cho nên dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể đồng ý ứng chiến.”

Tần Trạm giống như nói đùa nói: “Những nếu tôi không đồng ý há chẳng phải là mất hết mặt mũi sao?”

“Nếu cậu thua chẳng phải là càng không có mặt mũi sao?” Diệp Thiên Vọng đáp lại nói.

Tần Trạm suy tư một lúc, nói: “Được rồi tôi đồng ý với ngài.”

Nói đến đây, Tần Trạm hỏi ngược lại: “Tôi có một vấn đề, vì sao người này không trực tiếp khiêu chiến ngài mà đến khiêu chiến tôi vậy?”

Diệp Thiên Vọng nói: “Nguyên nhân là bởi vì thân phận tôi, nếu như anh ta đề nghị khiêu chiến với tôi ý nghĩa sẽ không giống nhau.”

Tần Trạm bừng tỉnh đại ngộ hiểu ra nói vậy cũng đúng Diệp Thiên Vọng trưởng quan cấp cao của văn phòng bảo vệ, đương nhiên là không thể tùy ý khiêu chiến rồi.

“Nhớ kỹ lời tôi nói, không thể hành động theo cảm tính.” Diệp Thiên Vọng có chút ngững trọng nói: “Thật không dám giấu giếm cậu, hiện tại văn phòng bảo vệ cực kỳ xem trọng cậu.”

Nghe vậy Tần Trạm có mấy phần giật mình, anh và văn phòng bảo vệ không liên , quan gì cả không nghĩ tới anh lại bị bọn họ theo dõi.

Sau khi tắt điện thoại Tần Trạm sờ lên cằm thấp giọng nói: “Hóa Cảnh chuyển người, có chút thú vị đấy nếu như giết anh ta có thể khiến danh tiếng cũng như thực lực của tôi tăng lên không ít nhỉ?”

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tần Trạm vẫn quyết định nghe theo Diệp Thiên Vọng tạm thời không giao đấu.

Ngày kế tiếp Tần Trạm chuẩn bị rời khỏi Tần môn đi một chuyến đến Phủ Luân Hồi.

Muốn cứu mẹ mình thì anh nhất định phải nghĩ biện pháp có được truyền thừa của Phủ Luân Hồi.

“Trong Phủ Luân Hồi có cái gì đó rất thần bí tồn tại thực lực chỉ sợ ít nhất cũng ở tầng Hóa Cảnh thậm chí cao hơn.” Tần Trạm hít sâu một hơi, không khỏi nghĩ tới bàn tay lớn kia.

Cái kia từ trong phủ Luân Hồi có thể tùy ý nhô ra bàn tay, Tần Trạm cho dù có dốc hết toàn lực cũng không chắc thắng nổi thực lực thật sự của bản thể là không đo lường được.

Hôm đó Tần Trạm tiền về phía Hồng Thành.

Lần này Tần Trạm đến cực kì đơn giản không khoa trương đến nhà họ Lôi cũng không biết tin tức anh tới chỗ này.

Trên đường đi tới cấm khu, cảm giác cái luồng khí thần bí này lần nữa đập vào mặt, tông chủ của Âm Minh Tông đang ngủ ngon lập tức bị bị luồng khí này ép cho bừng tỉnh, anh vội vàng la lên: “Anh Tần Trạm tuyệt đối không thể nha cậu mà xâm nhập lần thứ hai nhất định sẽ chọc giận đối phương đến lúc đó muốn chạy cũng chạy không thoát được!”

Tần Trạm cười nói: “Cái này có cái gì mà sợ hãi? Thảo nào cậu ẩn giấu nhiều năm như vậy cũng không có tiến bộ gì.”

Tông chủ của Âm Minh Tông lập tức cạn lời qua một hồi lâu anh có chút không phục nói: “Thời đỉnh cao của tôi cũng là một vị Hóa Cảnh nha đừng có khinh thường.”

“Cậu là cái mông ý.” Tần Trạm liếc mắt nói.

Sau đó anh không để tâm lời khuyên của tông chủ Âm Minh Tông lần thứ hai xâm nhập vào cấm khu của Phủ Luân Hồi.

Ở trong Phủ Luân Hồi, thần thức và Thiên Minh nhãn của Tần Trạm đều không có tác dụng, cho nên Tần Trạm dứt khoát không thi triển, thận trọng bước đi thẳng về phía trước.

“Vút vút vút!”

Vừa mới đi không được mấy bước, liền có mấy đạo quang mang nổi lên, từng thanh từng thanh như lưỡi dao từ bốn phương tám hưởng bay đến

Tần Trạm nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân anh lập tức được một ánh sáng kim quang bao phủ

Mấy ngày nay anh đã tu luyện Thánh Thể thuật đến tầng thứ tư công thêm mại rùa chống đỡ thân thể của Tần Trạm đã được thăng cấp lên một tầm mới!

Nhưng dù thế nào đi nữa kia mấy luồng ánh sáng từ phù lục quang hoa phát ra, vẫn chém cho thân thể của Tần Trạm máu me đầm đìa! Đến ngay trên cái trán cũng lưu lại một vệt máu tươi!

Cũng may chân của Tần Trạm giống như bàn đá đứng nguyên tại chỗ một chút động tác cũng không có mới tránh khỏi đợt phát động tấn công mới của phù lục.

“Thật mạnh!” Tông chủ của Âm Minh Tông không khỏi kinh ngạc nói: “Không hổ là Thân thể vàng kim!”

Tần Trạm nhẹ nói: “Dường như cậu biết rất nhiều về Thân thể vàng kim nhỉ, có cơ hội nói kỹ càng cho tôi nghe một chút.”

Nói xong, Tần Trạm lần nữa bước chân lên đi thẳng về phía trước.

Đúng lúc này trước mắt Tần Trạm bỗng nhiên lóe lên một thân ảnh màu trắng.

Cái thân ảnh này tóc dài như thác nước eo nhỏ như cây dương liễu thần thái thanh tao phiêu dật dáng vẻ thướt tha mềm mại, bờ vai như được gọt tạo thành.

Mà khi nhìn thấy mặt của thân ảnh này Tần Trạm lập tức ngây ngẩn cả người.

Người này vậy mà lại có thể là Tô Uyên?

“Uyên phải không?!” Tâm tình của Tần Trạm lập tức trở nên cực kì bối rối anh vươn tay ra muốn kéo cô lại.

“Là huyễn thuật phù lục!” Tông chủ Âm Minh Tông vội vàng hét lớn: “Tuyệt đối không thể để bị nhiễu loạn tâm cảnh!”

Nghe được lời này tay của Tần Trạm lập tức dừng lại giống như một cỗ máy hết pin vậy.

Anh nhíu thật chặt mày lại, con mắt càng gắt gao nhìn cô gái trước mặt mình mong nhớ ngày đêm này.

Dường như tìm không ra một chút sơ hở của cô mặt cô ôn nhu như nước Tần Trạm không có cách nào tự kềm chế được bản thân.

“Thật quá giống thật.” Tần Trạm dùng sức lắc lắc đầu, tận lực để cho mình duy trì lý trí.

Cái huyễn cảnh này quá giống thật, trong nhất thời Tần Trạm nhìn có chút thất thần.

“Anh Tần Trạm huyễn thuật phù lục sẽ biến ra toàn bộ những người trong lòng anh muốn gặp.” Tông chủ Âm Minh Tông hít sâu một hơi: “Chỉ cần không cẩn thận một chút thì anh sẽ vĩnh viễn sống ở bên trong huyễn cảnh không cách nào khống chế được thậm chí là mất đi thần thức.”

“Trong lòng anh nghĩ cái gì, anh thấy chính là cái đó.” Tông chủ Âm Minh Tông tiếp tục nói.