Chương 516: Thanh toán
Lời của quản gia nói cực kì tự tin, cho dù ông ta đã biết những thành công trong chiến đấu của Tần Trạm nhưng vẫn dám khoác lác.
Nhưng mà không biết tại sao, Yến Võ luôn cảm thấy lời ông ta nói là thật, không phải đang khoác lác.
“Quản gia, tôi biết rồi.” Yến Võ chấp tay chào quần gia, sau đó bước qua ông đi vào.
Không ai biết quản gia đang nghĩ gì, thậm chí những điều ông ta nói về số phận đã tận của nhà họ Tô cũng làm người khác khó mà đoán được.
Tập đoàn Tô thị, mấy ngày nay Tô Yến Thể luôn ở trong công ty hầu như chưa từng rời đi.
Tất cả chi tiêu trên dưới nhà họ Tô đều từ chỗ này truyền ra ngoài, nói một cách thật lòng, Tô Yên Thế là người nhọc nhất trong Nhà họ Tô.
“Tư liệu đã chuẩn bị xong hết chưa?” Tô Yến Thế ngồi trên ghế trong phòng làm việc hỏi.
Thư kí với vùng đi đến và nói: “Anh yên tâm đều đã sắp xếp ổn thỏa rồi, đây là tư liệu của buổi thuyết trình mới anh xem qua Những tư liệu được bày ra trước mặt Tô Yến Thế Những tư liệu này không chỉ là của một mình ông ta mà còn bao gồm những người quan trọng trong công ty dưới quyền Nhà họ Tô.
Ví dụ như nhà Gia Cát, đây là chi nhánh giỏi nhất dưới quyền Nhà họ Tô dốc sức hai mươi năm cuối đời vì Nhà họ Tô, dường như buổi họp báo mỗi năm của công ty đều do họ đóng góp ý kiến.
Sau khi xem qua bản tư liệu, Tô Yến Thế gật đầu nói: “Người nhà Gia Cát đã tới chưa?”
“Đến rồi, lần này người đến là Gia Cát Hưng.” Thư kí cung kính nói.
Tô Yến Thế nhưởng mày nói: “Chính là cái người trẻ tuổi tài năng xuất chúng đó?”
Thưa tổng giám đốc Tô Yến Thế, đúng là anh ta, sản nghiệp nhà Gia Cát bây giờ hầu như đều thuộc về Gia Cát Hưng quản lý.
Tô Yến Thế vừa xoa cắm vừa nói: “Thủ vị. Hẹn anh tà cho tôi, mười phút sau tôi đi gặp anh ta.”
“Vâng, tổng giám đốc Tô Yến Thế Sau mười phút, Gia Cát Hưng xuất hiện trong phòng làm việc của Tô Yên Thế.
“Vinh hạnh được gặp tổng giám đốc Tô Yến Thế.”
Gia Cát Hưng vừa tiến vào vừa nói, Tô Yến Thế gật đầu, sau đó nói: “Ba của anh đã vi Nhà họ Tô mà dốc sức hơn hai mươi năm, có thể nói là dốc lòng dốc sức tận tuỵ. Bây giờ đã nghỉ hưu, Nhà họ Tô cũng không thể đối xử tệ với ông ấy được.”
Nói xong, Tô Yến Thế lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đẩy về phía trước.
“Bên trong có ba trăm năm mươi tỷ đồng, xem như là tiền trợ cấp dưỡng lão cho ba anh.” Tô Yến Thế nói.
Gia Cát Hưng vừa cười vừa đẩy tấm thẻ ngân hàng trở về, lắc đầu nói: “Tổng giám đốc Tô Yến Thế, ngài nói đùa rồi, nếu như không có sự giúp đỡ của Nhà họ Tô, dòng họ Gia Cát nhà chúng tôi làm gì có ngày hôm nay”
Tô Yến Thế lại đầy tấm thẻ ngân hàng qua và nói: “Chúng ta là hỗ trợ cùng nhau hợp tác mà thôi, không có ai nâng đỡ ai như anh nói.”
“Tổng giám đốc Tô Yến Thế, anh lấy lại cất đi.” Gia Cát Hưng liên tục lắc đầu: “Nhà Gia Cát của chúng tôi là đưa vào Nhà họ Tôi để kiểm cơm, cha tôi từng nói, tất cả những gì nhà Gia Cát có được ngày hôm nay, đều do Nhà họ Tô mang lại “Tô Yến Thể lúc này mới lấy tấm thẻ ngân hàng trở về, ông gật đầu hài lòng và nói: “Được, vậy tôi không dùn đẩy nữa.
Nói đến đây, Tô Yến Thế ngưng lại một lúc, rồi tiếp tục nói: “Đúng rồi, dạo gần đây Tô Phát có động tĩnh gì không?”
Gia Cát Hưng lắc đầu và nói: “Không có, người của chúng ta đã canh chừng ba bốn giờ rồi, chỉ có một lão già mỗi ngày đều tìm ông ta đánh cờ.
“Ừ, canh chừng cho tốt, đừng để ông ta ra khỏi Trường Đô, hạn chế phạm vi hoạt động của ông ta.” Tô Yến Thế khoát tay và nói: “Lão này không chết, xem như yên ổn rồi.”
Tổng giám đốc Tô Yến Thế ngài yên tâm, Tô Phát gặp qua người nào, đều có thể có được thông tin ngay lập tức” Gia Cát Hưng vừa cười vừa nói. Tô Yến Thế hừ nhẹ một tiếng, nói thầm: “Là cái thá gì mà coi trọng chính mình thế, còn cho rằng mình vẫn như lúc đó sao? Bây giờ Nhà họ Tô từ lâu đã không còn là Nhà họ Tô của lúc đó rồi.
Tổng giám đốc Tô Yến Thể nói rất đúng, Nhà họ Tô vô cùng vững chắc, Tô Phát đoán chứng cũng đã từ bỏ lâu rồi”
Gia Cát Hưng vừa cười vừa nói
Tô Yến Thế không tiếp tục nói vấn đề này nữa, anh đưa bàn tư liệu thuyết trình cho Gia Cát Hưng và nói: “Đưa về xem kỹ, lần đầu tiên người nhà Gia Cát lên bục phát biểu, đừng quá căng thẳng “Được, Tổng giám đốc Tô Yến Thế, vậy tôi xin trở và trước Trường Độ, ông Tô ngồi trên xích đu hai mắt từ từ khép lại.
Trong lòng ông có một cơn tức giận mãnh liệt, bởi vì ngày hôm nay mà ông đã đợi hai mươi mấy năm rồi, thậm chí còn liên luỵ đến đứa cháu gái mà ông vô cùng yêu thương. “Nhà họ Tô, đã đến lúc các người phải đến mạng rồi.” Tô Phát thấp giọng nghiến răng nói ra từng chữ, trong ánh mắt hiện ra tia thâm độc vô cùng. Ngày hôm sau, anh xuất phát và đi nhanh về Thủ dô.
Ngày thứ 6 của năm mới, ngày hôm nay Thủ đô rơi một trận tuyết lớn, rất nhiều con đường bị tắc nghẽn không thể đi qua được.
Nhưng không thể ngăn cản nhà họ Tô tổ chức buổi hợp báo, để có thể duy trì con đường có thể đi qua được nhà họ Tô đã phải chi tiền để thuê người dọn dẹp sạch con ong.
Khách sạn lớn nhất ở Thủ đô hôm nay đã được Nhà họ Tô bạo toàn bộ.
Dừng ở trước cửa của khách sạn là nhiều loại xe của các nhà tài phiệt thương gia: Rolls-Royce Maybach, Mercedes-Benz s600, Bentley, v.v.
Đứng xung quanh khách sạn này có rất nhiều về si.
Từ lúc Tần Tram làm chủ Nhà họ Tô có thể lợi dụng tài nguyên võ đạo ngày càng khó khăn, bởi vì thế giới võ đạo không ai dám đứng ra đối đầu với Tần Tram.
Vì vậy lực lượng vệ sĩ ngày hôm nay không tỉnh là nhiều.
Rất nhanh cách đó không xa là một chiếc Phantom phiên bản kéo dài trị giả một tỷ năm trăm triệu đồng từ từ đi tới.
Đây là xe của ông cụ Tô, có thể gọi là cực kỳ xa hoa.
Quản gia đích thân mở cửa xe cho ông cụ Tô, hai bên là vệ sĩ bảo vệ ông đi vào khách sạn, “Ba, ba đến rồi.” Tô Yến Thế vừa chạy qua vừa nói.
Ông cụ Tô gật đầu nhẹ, Tô Yên Thế là người con trai ông thương yêu nhất, cho nên thái độ của ông đối với To Yên Thế cực kỳ vui vẻ, so với Tô Tử Hải thì tốt hơn gấp nhiều lần.
“Ba, hôm nay chủ tám có đến không?” Tôi Yến Thế hỏi: “Nhiều anh em như vậy dường như chỉ có chủ tầm là ở Thủ đô..
“Là bởi vì nó rảnh rỗi, chẳng được tích sự gì!” Nhắc đến Tô Tế Hải trên mặt của ông cụ Tô xuất hiện sự giận dữ.
“Nó tới làm gì? Tới để làm ba mất mặt sao? Thế diện của Nhà họ Tô đều bị nó làm mất sạch rồi!” ông cụ Tô nói bằng giọng chế nhạo: “Toàn bộ người ở thể giới võ đạo này đều quy phục trong tay của Tần Trạm, thật là phế vật.”
Tô Yến Thế cười gượng một tiếng, không nói lời “Đừng có nhắc nó trước mặt ba” ông cụ Tô khoát nào.
tay nói, Lễ khai mạc buổi hội nghị này vào mười hai giờ trưa, nhưng bây giờ chỉ mới là buổi sáng, nhưng mọi người hầu như đã đến đông đủ cả rồi.
Biệt thự dưới lòng biển, toà thứ hai.
Tô Tế Hải và Tiêu Dĩnh Thiến ngồi trong phòng, phảng phát vài phần hiu quạnh, “Kết quả của ngày hôm nay, đều do Tấn Trạm tạonên.” Tiêu Dĩnh Thiền nghiến răng nói: “Nên giết tháng đó từ lâu rồi, giết chết thắng đó từ lâu!”
Tô Tề Hải bực dọc xua tay và nói: “Bây giờ nói những lời này chẳng có tác dụng cũng có ý nghĩa gì chứ?”
Tiêu Dĩnh Thiền mặt lạnh lùng nói: “Tôi không tin không giải quyết được Tần Trạm, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi sẽ làm cho tên đó chết trước mặt tôi!”
“Vậy thì e là bà không có cơ hội rồi.”
Chính ngay lúc này, cửa bị một sức mạnh hung mãn đẩy mở tung ra, sau đó liền nhìn thấy Tần Trạm từng bước một bước vào.
Anh ngồi xuống đối diện với Tiêu Dĩnh Thiến, ảnh mắt lạnh lùng nhìn đôi vợ chồng này.