Chương 514
Tần Trạm rất tò mò về gia đình nhà họ Chúc.
Đặc biệt là đối với cái quy tắc mà Chúc Diêu đã nói: nhìn thấy mặt là phải cưới, đã là thời đại nào rồi còn có cái quy tắc đó nữa?
Trước đây Tần Trạm không có tò mò về gia đình họ Chúc như thế, nhưng từ khi nghe được bang chủ của Âm Minh Tông nhắc tới những môn phái cổ còn sót lại, Tần Trạm càng thêm nghi ngờ, gia đình họ Chúc này có phải là một trong những gia tộc còn sót lại đó không?
Sở Lập cười nói: “Anh Tần Trạm, thú thật tôi cũng giống anh đều tò mò về gia tộc họ Chúc, nhưng không hề biết gì về gia cảnh nhà cô ấy, chỉ biết mọi người đều gọi cô ấy là cô chủ Chúc.”
“Cô chủ Chúc” Tần Trạm im lặng, cách gọi này rõ ràng là một cách gọi thể hiện sự tôn kính.
“Gia tộc nhà họ Chúc rất có thể là một trong những gia tộc còn sót lại.” Tần Trạm nghĩ thầm trong bụng.
“Được rồi, cảm ơn.” Tần Trạm đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi Hồng Thành.
Nếu đã không biết được công dụng của lá bùa, Tần Trạm không ở đây lãng phí thời gian nữa.
Anh chuẩn bị đến Tần Môn trước tiên tiến hành bố trí, chờ cơ hội một lần tiêu diệt hết Hiệp hội Võ đạo thủ đô.
“Anh Tần Trạm, có thời gian nhớ đến gia đình họ Sở của chúng tôi chơi, ba của tôi rất tò mò về anh.” Sở Lập nói.
Tần Trạm cười nói: “Chắc chắn rồi.”
Sở Lập Quân nho nhã lễ phép như vậy, chắc là cha của anh ta cũng không phải một người ngông cuồng,
Sau khi ra khỏi căn phòng này, Tần Trạm phát hiện một vài người nhà họ Lôi đang ngồi ngoài sân nói chuyện.
Sau khi nhìn thấy Tần Trạm, Lôi Mãnh lập tức đứng dậy, hai tay chắp lại trước ngực hành lễ nói: “Anh Tần Trạm.”
Tần Trạm xua tay liên tục nói: “Chú Lôi Mãnh, chủ đừng có gọi con như vậy.”
Lôi Mãnh khó xử nói: “Được được.”
“Chú Lôi Mãnh, cháu chuẩn bị rời khỏi Hồng Thành rồi, cháu nói với chú một tiếng. Tần Trạm nói.
“Sớm vậy?” Lôi Mãnh thất thần một lúc: “Sắp đón năm mới rồi, bây giờ cháu đi đâu?”
Tần Trạm cười nói: “Cháu đi giải quyết một số việc, Hiểu Điệp làm phiền chủ phải chăm sóc rồi.”
Lúc này Phương Hiểu Điệp từ trong phòng chạy ra, cô nhóc có chút tức giận nói: “Anh vứt em đi để đi chỗ nào?”
Tần Trạm xoa đầu con bé, nói: “Anh đi giải quyết một số chuyện, em ở lại chơi vui vẻ nhé.”
“Không, em muốn đi cùng anh.” Phương Hiểu Điệp bĩu mội nói: “Anh đi đâu, em đi đó.” Cô bé ôm cánh tay của Tần Trạm, không có một ý nghĩ nào muốn buông tay ra.
Tần Trạm không còn cách nào khác, gật đầu nói: “Vậy được, nhưng mà em phải nghe lời.”
“Nghe nghe nghe, chắc chắn nghel Phương Hiểu Điệp vội vàng gật đầu nói.
Sau khi rời khỏi Hồng Thành, Tần Trạm và Phương Hiểu Điệp bắt xe đến sân bay.
Trên đường đi, Tần Trạm lấy điện thoại ra, mở diễn đàn võ đạo.
Anh tìm rất lâu mới tìm thấy bài viết công khai của Hiệp hội Võ đạo thủ đô đăng.
Bài viết công khai này quá lâu rồi, lại không phải lúc đó đăng mà là mới đăng gần đây, nhưng lại không tạo ra bất kỳ tranh cãi nào.
Dẫu sao thì hai mươi năm trước mạng vẫn chưa phát triển, đoán chừng thì diễn đàn võ đạo chắc chắn chưa được thành lập.
3 phần bình luận dưới bài đăng này cũng ít, chỉ có lác đác vài trăm, nhưng đa số mọi người đều có thái độ ủng hộ với Hiệp hội Võ đạo thủ đô.
“Giết chết nữ ma đầu này!”
“Cái loại tại hại này phải diệt trừ”
“Hiệp hội võ đạo uy vũ! (biểu cảm thích)
Nhìn thấy những bình luận này, sắc mặt của Tần Trạm càng thêm xám xịt.
Anh hít sâu một hơi, cố hết sức để giữ bình tĩnh, sau đó anh mở bài đăng của Hiệp hội Võ đạo thủ đô đăng
Ý chính của bài đăng chính là mô tả Châu Cẩm đã giết bao nhiêu người, đã tàn phá thế giới võ đạo như thế nào, dùng phương pháp độc ác nào để tu hành …
Những thủ đoạn này trái lại cũng có mấy phần giống với thủ đoạn lúc đầu đối phó với Tần Trạm.
“Mấy năm gần đây, Hiệp hội Võ đạo thủ đô không có phát triển gì.” Tần Trạm cười nhạt nói.
Hiệp hội này với tư cách lo nghĩ cho thế giớ võ đạo, tước đoạt đi kỹ năng tu luyện của những người tu hành thời đại đó để bồi dưỡng người của bọn họ.
Lâu dần, những người giỏi ở hiệp hội càng ngày càng nhiều, vị trí cũng ngày càng vững chắc.
Quan trong là, tất cả mọi người vẫn sẽ nhớ đến ân tình của bọn họ.
Tần Trạm từ từ nhắm mắt lại, không nghĩ về những chuyện làm phiền lòng nữa.
“Haiz, Tần Trạm, em nhận anh là thầy, anh thấy như thế nào?” Lúc đó Phương Hiểu Điệp tiến lên trước nói.
“Nhận anh làm thầy?” Tần Trạm nhìn lướt qua cô bé: “Không được, anh không nhận em.”
Phương Hiểu Điệp nhất thời tức giận nói: “Anh dựa vào cái gì mà không chấp nhận em? Em nói về tướng mạo có tướng mạo luận tư thái có tư thái, anh dựa vào cái gì không chấp nhận em?!”
Tần Trạm ánh mắt giận dữ nói: “Làm sao, nhận đồ đệ còn phải xem nhan sắc?”
Nghe được lời này, Phương Hiểu Điệp mới phản ứng lại.
Không cẩn thận đã để lời trong lòng nói ra.
Mặt của Phương Hiểu Điệp đỏ lên, nhất thời không biết nói cái gì.
“Hơn nữa ngực của em quá nhỏ rồi, anh không thích. Tần Trạm nhìn lướt qua ngực của cô bé: “Đợi khi anh có tiền sẽ không cần chạy xa như vậy để ngồi máy bay nữa.”
“Tại sao?” Phương Hiểu Điệp nghi ngờ nói.
“Trực tiếp mua một chiếc máy bay, từ chỗ của em bay lên là được rồi.” Tần Trạm cười nói.
Phương Hiểu Điệp ngẩn người ra, sau khi cô phản ứng lại liền cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, đỏ mặt nói: “Đồ biến thái, đồ biến thái! Sau này em gọi anh là đồ biến thái
Tần Trạm bĩu môi, không hề lên tiếng.
Phương Hiểu Điệp cuối cùng cũng im lặng, Tần Trạm cũng hiếm khi yên lặng.
Bốn tiếng sau, Tần Trạm và Phương Hiểu Điệp đã đến Tần Môn.
Điều khiển Tần Trạm không ngờ tới là mấy ngày ngắn ngủi như vậy, Tần Môn hệt như đã đổi một cảnh tượng khác.
Mặc dù là năm mới, nhưng mà Tần Môn vẫn cực kỳ náo nhiệt, đếm chừng cả trăm người đang tập trung trong quảng trường, giống như đang nghe diễn thuyết cái gì đó.
“Không phải đang nói khoác lác, năm đó lúc tôi cùng môn chủ của chúng ta vào sinh ra tử với nhau, những năm tháng này mới gọi là kích thích.
“Các người có biết Bàn Vượng chứ? Lúc đầu bị tôi đánh cho một trận nhừ tử Quỳ trước mặt tôi gọi ông nội
“Còn có Tô Vũ, anh xem anh ta ta bình thường kiêu ngạo bao nhiêu? Gặp tôi là phải cung kính gọi tôi một tiếng bố!”
Không cần xem, Tần Trạm cũng biết người diễn thuyết là ai.
“Phó môn chủ Hứa, khi nào chúng tôi mới có thể giỏi như ngài?” Có người ở dưới hỏi.
“Tôi giỏi như vậy có hai nguyên nhân, đầu tiên là dựa vào bẩm sinh đã giỏi, thứ hai là dựa vào sự nỗ lực từng ngày, các người chỉ cần nỗ lực như tôi, sớm muộn gì cũng giỏi như tôi mà thôi!”
Bên dưới lập tức vang lên những tiếng vỗ tay vang dội như sấm sét.
Lúc đó, có người phát hiện ra Tần Trạm, lớn tiếng nói: “Tần Môn chủ!”
Lời vừa nói xong, tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn Tần Trạm, đồng thanh hô to: “Tham kiến Tần Môn chủ!”
Tần Trạm liền vẫy tay xem như là đã chào hỏi.
“Ấy, anh xem bên cạnh hình như còn có tượng của anh đó.” Phương Hiểu Điệp chỉ về phía trung tâm quan trường nói.
Tần Trạm nhìn về phía đó, đúng như tưởng tượng, một toà điêu khắc cao có ba lầu, ở chính giữa của quảng trường.
Không biết thế nào mà Tần Trạm đã trở thành người được tin phục và tôn kính trong lòng các đệ tử Tần Môn, đối với việc Tần Trạm cùng xuất thân bần hàn thì sự kính phục trong lòng bọn họ càng thêm gia tăng.