Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 456




Chương 456

Trên thanh kiếm này như là ngưng tụ được khí thế thần long, cuối cùng bỗng nhiên tụ lại trên không trung!

Một luồng sức mạnh lớn cỡ chừng cái bàn mạnh mẽ đánh về phía Tần Trạm.

Tần Trạm nổi giận gầm lên một tiếng, tay anh mang theo sức mạnh màu vàng, chỉ dựa vào sức lực của cơ thể đón lấy đòn này một cách chính diện.

“Rầm.”

Đây là một sự va chạm lớn, bốn phía tế đàn đều tê liệt, một khí kình kinh khủng trực tiếp đánh bay những người xung quanh ra ngoài.

Khí huyết Tần Trạm sôi trào, hết quyền này đến quyền khác ập tới.

Cũng không có linh khí chống đỡ, anh không chịu nổi.

Sức mạnh xuyên thấu qua da thịt anh, đánh thẳng vào lục phủ ngũ tạng.

“Phụt.” Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, sức mạnh này hoàn toàn nghiêng xuống.

Tần Trạm trực tiếp bay ra ngoài cách đó gần trăm mét, cuối cùng lăn trên mặt đất, không ngừng ói ra máu. “Sư phụ.”

Hứa Bắc Xuyên hét lớn một tiếng, vội vàng chạy đến trước người Tần Trạm.

Sau đó Kiều Thành cũng đã đuổi sát đến.

“Tần Trạm, lần này mày không phải là đối thủ của tao.” Đáy lòng Kiều Thành đầy sự đắc ý, cuối cùng cũng có cơ hội nói ra rồi.

Kiếm dài trong tay anh ta lắc lư, từ cao nhìn xuống Tần Trạm, thản nhiên nói: “Ở nước ta, không có Tần Trạm mày thì mới yên ổn.”

“Con mẹ nó đúng là không biết xấu hổ.” Hứa Bắc Xuyên cắn răng nói: “Có bản lĩnh thì để sư phụ tao trở lại trạng thái đỉnh phong, giết mày chỉ như giết chó.”

Kiều Thành thở dài nói: “Tao cũng muốn biết thời kỳ đỉnh phong của Tần Trạm, chỉ tiếc là không có cơ hội.”

Kiếm dài trong tay anh ta nổi lên khí kình, có vẻ như là muốn cho Tần Trạm một kích cuối cùng.

“Sao anh Kiều lại nhân lúc này thị uy chứ.”

Đúng lúc này một giọng nói trong trẻo dễ nghe bỗng vang lên.

Xoay người nhìn lại, chỉ thấy một người mặc áo lụa, gương mặt được che đi, nhẹ nhàng bước tới.

“Cô Chúc.” Nhìn thấy người tới, mọi người không khỏi hô lên ngạc nhiên.

Năm nay thế nào vậy, sao nhiều thiên tài đến tế đàn như vậy chứ?

“Cô Chúc, sao cô cũng đến đây?” Kiều Thành cười nhạt nói.

Chúc Diêu ngẩng đầu nhìn bức tượng thần của võ đạo, nói: “Giống như anh.”

“Ha ha, cô Chúc, không phải cô đến đây vì Tần Trạm đấy chứ?” Kiều Thành cười nói.

Chúc Diêu lắc đầu nói: “Chỉ là tình cờ mà thôi, mong anh Kiều đây nương tay.”

Kiều Thành hừ lạnh nói: “Cô Chúc, hôm nay Tần Trạm này là kẻ địch của toàn thiên hạ, cô sẽ không xem trời bằng vung, cứu Tần Trạm chứ?”

Chúc Diêu thản nhiên nói: “Anh Kiều nói vậy là sai rồi, ban an ninh thủ đô Diệp Thiên Vọng cũng đã nói, sự việc của Tần Trạm chưa được làm rõ cần được điều tra, anh sẽ không nghe lời của Diệp Thiên Vọng thì mới là xem trời bằng vung”

Sắc mặt Kiều Thành hơi thay đổi, anh ta cắm kiếm lên mặt đất, hừ lạnh nói: “Vậy thì khác rồi! Cô Chúc, mong cô đừng xen vào việc của người khác, ngày hôm nay Tần Trạm phải chết, dù là cô cũng không cản được.”

“Tôi tin là cô Chúc sẽ không vì một Tần Trạm mà ra tay với tôi đâu, nhỉ?” Kiều Thành cười như không cười nói.

Chúc Diêu khẽ cười nói: “Anh Kiều có lẽ đã hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, giữa tôi và anh, không quen biết.”

“Cô!” Nghe thấy vậy, Kiều Thành nhất thời giận tím mặt.

Trên người anh ta bùng lên khí kình, trên kiếm lại lần nữa ngưng tụ một sức ép kinh khủng.

“Được, Kiều Thành tôi hôm nay sẽ học hỏi thử bản lĩnh của cô Chúc.” Kiều Thành lạnh lùng nói.

“Ái chà, ở đây vui như vậy, nhất định là có bảo bối gì rồi.”

Đúng lúc này lại có một người gia nhập chiến trường. Chỉ thấy Diệp Thành cưỡi một thanh kiếm dài lướt trên bầu trời, sau đó đứng giữa mấy người này.

Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người không hỏi kinh hô.

Ngự kiếm phi hành? Đây là chuyện gì chứ?

“Là anh?” Sau khi nhìn thấy Diệp Thành, Kiều Thành nhớ lại cảnh tượng trước kia.

Diệp Thành gác lại trường kiếm trong tay cười hì hì nói: “Kiều Thành, tội nhớ được cách đây không lâu anh đã bị Tần Trạm đánh bại, bây giờ Tần Trạm mất hết nội lực, anh lại đứng ra? Anh là họ rùa à?”

“Ha ha, nói rất đúng.” Hứa Bắc Xuyên nhảy một phát ba mét, vẻ mặt đồng ý.

Sắc mặt Kiều Thành hoàn toàn thay đổi, anh ta lạnh giọng mắng: “Nói bậy, sao tôi lại bại dưới tay Tần Trạm này?”

Diệp Thành khoát tay nói: “Tại sao thì tôi cũng không rõ, nhưng mà anh lợi dụng lúc người ta gặp nạn để thị uy, chắc chắn không phải là kẻ tốt đẹp gì.”

Kiều Thành cũng không ngốc, trước mặt Diệp Thành và Chúc Diêu, anh ta chắc chắn không chiếm được lợi thế. Huống gì trước giờ Kiều Thành chưa bao giờ thấy Chúc Diêu ra tay, thực lực cao thấp ra sao anh ta cũng không rõ.

Còn về Diệp Thành này càng thần bí hơn, bảo bối liên tiếp xuất hiện, không đánh lại sẽ dùng đến.

“Nếu như hai vị đã nói đỡ như vậy, tôi đây sẽ tha cho anh ta một mạng.” Kiều Thành thản nhiên nói: “Nhưng mà nhớ cho kỹ, Tần Trạm, lần sau mày sẽ không thể có vận may như vậy đâu.”

“Những lời này, tao trả lại cho mày.” Tần Trạm lạnh giọng cười nói.

Đối với những lời cảnh cáo của Tần Trạm, Kiều Thành cũng không sợ, bởi vì anh ta thấy Tần Trạm sẽ không có cơ hội khôi phục lại thực lực.

Chỉ cần chưa khôi phục lại thực lực thì sẽ có rất nhiều cơ hội giết chết anh ta.

“Anh Tần, cảm giác cơ thể thế nào rồi?” Chúc Diêu đi đến trước mặt Tần Trạm, một sức mạnh dịu nhẹ nâng Tần Trạm lên.

Tần Trạm lắc đầu nói: “Tôi không sao, cảm ơn cô Chúc ra tay cứu giúp.”

“Này, anh không cảm ơn tôi một tiếng sao?” Diệp Thành dựng râu trợn mắt nói.

“Người anh em này rất có dáng vẻ của cao nhân đó.” Lúc này Hứa Bắc Xuyên đứng ra nói: “Ban nãy cảnh tượng anh ngự kiếm phi hành kia thật làm tôi khó quên, tôi đây khâm phục, khâm phục.”

Diệp Thành gãi đầu một cái, vội vàng chắp tay nói: “Anh bạn này cũng khí thế bất phàm, đoán là cũng nhất định là cao thủ, là rồng trong loài người.”

“Ha ha, tôi và anh vừa gặp như đã quen biết rất lâu.”

“Tôi và anh cứ như là đã quen từ trước!”

“Vậy chi bằng uống một ly?” Diệp Thành hứng thú.

“Uống một chén cũng được, hay là kết bái tại đây đi!” Hứa Bắc Xuyên nghiêm túc nói.

Diệp Thành cũng là một người sảng khoái, lúc này vỗ tay bảo được.

“Từ hôm nay anh là anh, tôi là em.”

Đã kết bái xong, Hứa Bắc Xuyên võ ngực nói.

Diệp Thành hô lớn: “Em hai.”

“Anh cải Mau, tới gọi chú đi.” Hứa Bắc Xuyên hét lên một tiếng, nhìn vê phía Tần Trạm.

Diệp Thành nhất thời ngây ngẩn cả người, anh ta có vẻ bất ngờ: “Cái gì chú, gọi ai là chú?”

“Đây là sư phụ em, anh là anh cả của em, gọi một tiếng chú cũng không quá đáng chứ?” Hứa Bắc Xuyên cười hì hì nói.

Mặt Diệp Thành biến sắc, nhịn không được mắng: “Cậu lại là đệ tử của thằng nhãi này! Cậu hại tôi.”

“Anh cả, chúng ta đều là người một nhà, gì mà hại với không hại chứ.” Hứa Bắc Xuyên mượn lời của Diệp Thành, cười hì hì nói.

Tần Trạm ở bên cạnh dở khóc dở cười, hai kẻ dở hơi này đúng là góp được một đồi.

Chúc Diêu cũng không nhịn được, khóe môi nở nụ cười.

“Anh Tần, nếu như không có chỗ để đi, hay là tôi đưa anh về biệt thự nhà họ Chúc.” Chúc Diêu mở lời mời.

Tần Trạm chần chừ một lúc, nói: “Nếu như cô Chúc không chê phiền phức, tất nhiên là tôi đồng ý.”

Lần này nhóm người bọn họ lại đến thủ đô, đến biệt thự nhà họ Chúc.