Truyền Kỳ Chiến Thần

Chương 438




Chương 438

Những người khác lại càng thêm khiếp sợ, chi một chường đã khiến đối phương phải giao nộp vũ khí ư, hơn nữa người kia còn là cao thủ hàng đầu Trung Nguyên đấy?

Tấn Trạm lạnh lùng nhìn qua Kiểu Thành, nói: “Anh không ngăn được tôi đâu, nếu không muốn chết thì đừng theo tôi.”

Bỏ lại những lời này, Tần Trạm nhanh chóng biến mất, rời đi tại chỗ.

Ngực Kiều Thành phập phồng, sắc mặt anh ta cực kỳ khó coi.

Chi một chưởng nhẹ nhàng sao lại chứa sức mạnh lớn như vậy!

Lẽ nào, bàn thân thực sự không bằng Tần Tram sao? “Các vị, chúng ta con phải vào mộ.” Lúc này, có người nói,

Nhưng Chúc Diêu lại nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Không cần thiết. Mộ đã là mộ không rối.”

Nói xong câu đó, Chúc Diêu xoay người đi.

Hạng Mĩ Tuyết khế thờ dài một cái, thấp giọng ni non: “Tấn Trạm à, chi mong anh không sao.”

Sau đó, Hạng Mĩ Tuyết cũng rời đi.

Có người không cam lòng, đi lại gần mộ.

Nhưng rất đáng tiếc, bên trong thực sự không có gi cà.

Người đã đi gần nửa, Kiểu Thành vẫn đứng yên, trên trán đổ mồ hôi. Đây là lần đầu tiên anh ta cảm thấy sợ và kinh hoảng, càm giác nguy hiểm dồn dập khiến anh ta không dám thở. “Không được, Tần Trạm không thể tồn tại trên đời này, tuyệt đối không thể!” Hai mắt Kiều Thành lóe lên vẻ điên cuống.

Vừa lúc đó, người của hiệp hội võ đạo thủ đô chạy tới nơi.

Điều khiển Kiểu Thành giật mình chính là, lần này chỉ có một người tới. “Tấn Trạm đâu?” Ông ta đi tới trước mặt Kiểu Thành, lạnh giọng hỏi. Thấy người này, sắc mặt Kiểu Thành lập tức thay đối, sau đó vội vàng chắp tay nói: “Xin chào ngài Ngụ!”

Người này tên Ngự Ma, ông ta đã là một vị võ tông đình phong từ rất nhiều năm về trước, có địa vị rất cao trong hiệp hội võ đạo. Trong lòng Kiều Thành mừng như điên, anh ta không nghĩ đến, hiệp hội võ đạo thủ đô thể mà lại phái Ngự Ma đến đây bắt người. “Tôi hòi cậu ta đâu?” Ngự Ma Quân lạnh giọng hỏi. “Thưa ngài Ngự, anh ta chạy về hướng kia rồi!” Kiểu Thành duỗi tay chỉ.

Ngự Ma Quân khẽ hừ một tiếng, sau đó rời đi. “Có ngài Ngự ra tay, Tân Trạm à, để xem lần này anh chạy thế nào!” Kiểu Thành nhếch môi cười lạnh.

Nếu không có hy vọng vượt qua anh, vậy chỉ có một cách đó là ép anh phải chết!

Tần Trạm rời khỏi Vĩnh Dương đi thằng đến thủ đô.

Lần này đã để lộ dấu vết, cho nên Tần Trạm không trì hoãn nhiều thời gian, chỉ có thể nhanh chóng hành động bước tiếp theo. “Kiểu Thành”, dọc đường đi, Tấn Trạm không ngừng lắm bẩm cái tên này. “Xem ra những đệ tử nhà thế gia déu rất tự phụ” Tấn Trạm nghĩ thẩm trong lòng.

Ban đêm, Tần Trạm đứng ở một nơi hẻo lánh trên cấu.

Dùng thần thức quan sát xung quanh, chỉ cần có người xuất hiện, anh sẽ phát hiện ra ngay.

Mười phút sau, một bóng người cao lớn xuất hiện, bước nhanh tới gần Tần Trạm, trấm giọng nói: “Cậu điên rồi à? Còn dám tới thủ đô? Nhà họ Tô và hiệp hội võ đạo thủ đô đều muốn cậu phải chết đẩy.”

Tần Trạm gật đầu nói: “Tôi biết, Yến Võ, lần này tới tìm anh là có chuyện quan trọng. Tối mai, tôi sẽ xuất hiện gần đây.”

“Sau đó thì sao?” Yến Võ cau mày nói: “Cậu không định rời đi à?”

Tần Trạm cười nói: “Không đi.”

“Hiệp hội võ đạo thủ đô sẽ rất nhanh tìm được nơi này.” Yến Võ trầm giọng nói: “Còn cả nhà họ Tô nữa, lần này họ quyết tâm phải giết cậu.”

“Tôi biết.” Tấn Tram hít sâu một hơi: “Mặc kệ họ phái ai tới, tôi sẽ giết hết. Khi tôi kiệt sức, anh sẽ xuất hiện.”

“Cái gi?” Sắc mặt Yến Võ xanh mét: “Cậu có ý gì?”

“Bắt tôi toi nhà ho To.” Tần Trạm lạnh giọng nói: “Nhờ kỹ, phải đến nhà họ Tô, không phải hiệp hội võ đạo thủ đô.”

Yến Võ theo bàn năng lùi hai bước, gã ta trừng mắt nhìn Tần Trạm : “Cậu điên rồi phải không? Nhà họ Tô tuyệt đổi sẽ không tha cho câu đầu, họ nhất định sẽ giết cậu!”

Tần Trạm hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Tôi chi có thể cầu nguyện hiệp hội võ đạo thủ đô sẽ đến sớm.”

Tấn Trạm không sợ hiệp hội võ đạo thủ đô, họ muốn giết Tần Trạm thi phải trải qua nhiều quá trình.

Nhưng nhà họ Tô không giống vậy, một khi Tần Trạm bị nhà họ Tô bắt được, nhà họ Tô sẽ giết chết luôn. “Tôi không còn lựa chọn nào khác.” Tần Trạm trầm giọng nói: “Cứ làm theo lời tôi nói là được. Như thế là đủ rồi. Đây là cơ hội duy nhất giúp anh vào nhà họ Tô.”

Sắc mặt Yến Võ rất khó coi, gã ta cần răng nói: “Mạo hiểm như vậy, có đáng không? Cậu có nghĩ đến chuyện nếu không may cậu sẽ chết ở nhà họ Tô không.”

Tấn Trạm cười nói: “Lẽ nào anh có cách khác tot hơn u? Nhà họ Tô đã lên tiếng, ai cung cấp thông tin về tôi có thể trò thành thương khách của nhà họ Tô, có chỗ dựa là nhà họ Tô, làm việc gì cũng thuận lợi hơn. Đến lúc đó tôi sẽ khiến ông cụ Tô âm thẩm tiếp xúc với anh.”

Yên Võ còn muốn nói gì đó, nhưng Tân Trạm vung tay lên, trực tiếp cắt ngang lời Yến Võ. “Cử làm theo lời tôi nói là được.” Tấn Trạm trấm giọng nói.

Sau đó, Tấn Trạm chuẩn bị rời đi. Lúc này, anh bỗng nhớ ra cái gì. “Mang cái này theo.” Tần Trạm lấy một miếng huyết ngọc ra. “Đây là cái gì thế?” Yến Võ cau mày nói.

Tần Trạm đáp: “Đây là tôi tự luyện chế, lúc cần thiết có thể cứu mạng anh.”

Bỏ lại những lời này, Tần Trạm nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Yến Võ nhìn theo bóng lưng rời đi của Tần Trạm, một lúc lâu cũng không nói gì. “Làm vậy thực sự đáng sao?” Yến Võ không hiểu.

Lúc trước gã ta không bảo được thù, cuối cùng lựa chọn buông tha, boi vì trong lòng gã ta hieu ro, đó là lây trứng choi đá.

Nhưng hoàn cảnh hiện tại của Tần Tram có khác gì gà ta chứ? Tại sao sự lựa chọn của hai người lại chênh lệch lớn như vậy?

Ngày hôm sau, Tấn Trạm dùng quan áo che lấy mặt mình, lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trên núi Ngũ Hành Sơn.

Yến Võ ở gần đây, vì thế Tần Trạm mới chọn nơi này.

Thần thức của anh vẫn theo dõi xung quanh như đang đợi ai đó xuất hiện. “Tới rối.”

Đúng lúc này, Tần Trạm cảm nhận được một khí tức mạnh đang hướng về đây.

Hơn hai mươi người cách anh càng ngày càng gần! “Đứng lại”

Rất nhanh, một giọng nói vang lên sau lưng Tân Trạm.

Tần Trạm đưa lưng về phía ông ta, đè thấp giọng: “Chuyện gì.”

“Cời mũ và quấn áo ra.” Ngự Ma Quân lạnh giọng nói.

Tấn Trạm chần cho chốc lát, sau đó bỏ chạy! “Am!”

Lúc này, một bóng người xuất hiện phía trước khiến Tần Trạm không chạy nổi!

Bốn phía nhanh chóng tạo thành một vòng vây khiến cho Tần Trạm không trốn đi đâu được. “Hai người là nửa bước đại võ tông?” Tần Trạm hip mắt, trong lòng thấp giong thẩm nghĩ.