Chương 404
Sau khi nghe máy, Tần Trạm còn chưa mở miệng nói chuyện, thì nghe phủ chủ ở trong điện thoại nói: “Tới phủ Dược Thần một chuyến đi.”
“Ồ, khi nào thì đi?” Tần Trạm vội vàng hỏi.
Phủ chủ nói: “Bây giờ.”
Tần Trạm vội vàng nói: “Có chuyện gì sao?”
“Ừm, tôi đợi cậu ở phủ Dược Thần.” Phủ chủ nói xong, trực tiếp cúp điện thoại. Đối với phủ chủ, trong lòng Tần Trạm đều là ân tình.
Cho dù thái độ của bà ấy lạnh nhạt, nhưng lần nào cũng đều từ một nơi bí mật gần đó giúp đỡ Tần Trạm.
Cho nên đối với lời nói của bà ấy, Tần Trạm đều đồng ý vô điều kiện.
Sau đó Tần Trạm nói tạm biệt với Phương Hiểu Điệp, cùng ngày lập tức đến phủ Dược Thần.
Thủ đô cách phủ Dược Thần không gần, lúc Tần Trạm đến phủ Dược Thần đã là đêm khuya.
Đứng ở cửa phủ Dược Thần, trong lòng Tần Trạm có cảm giác yên bình không thể nói nên lời.
Nơi này, giống như cõi bồng lai ở trong thời loạn.
“Đến rồi thì vào đi.” Giọng nói của phủ chủ truyền từ sâu trong phủ Dược Thần tới.
Tần Trạm nghe thấy thế, vội vàng đi vào sâu trong phủ Dược Thần.
Phủ chủ ở chỗ sâu nhất phủ Dược Thần, nơi này rất yên tĩnh, mà đây cũng là lần đầu tiên Tần Trạm tới đây.
Đẩy cửa ra, chỉ thấy phủ chủ đang nằm trên giường xem một quyển sách. Bắp đùi thon dài của bà ấy để trên giường một cách tùy ý, nhìn quyến rũ động lòng người.
Tần Trạm vội vàng quay đầu sang một bên, cung kính nói: “Phủ chủ, bà có chuyện gì sao?”
Phủ chủ bỏ sách trong tay xuống, chậm rãi đứng dậy đi tới trước bàn, còn dùng ánh mắt ý bảo Tân Trạm ngồi xuống.
Sau đó phủ chủ tự mình rót cho Tần Trạm một cốc nước, có chút tùy ý nói: “Gần đây cậu đúng là nổi tiếng.”
Tần Trạm cười khổ nói: “Bất đắc dĩ thôi.”
Phủ chủ nói: “Có tính toán gì không?”
Tần Trạm ừm một tiếng, trong mắt anh hiện lên phẫn nộ: “Tôi muốn giết sạch người nhà họ Tô.”
“Giết sạch người nhà họ Tô sao?” Phủ chủ nở nụ cười: “Có nhất thiết phải làm như vậy không?”
“Có.” Tân Trạm nói: “Người nhà họ Tô giết Tô Uyên, tôi muốn cả gia tộc bọn họ phải chôn cùng!”
Nhắc tới Tô Uyên, phủ chủ nhất thời muốn nói lại thôi.
Sau đó bà ấy xua tay nói: “Vị quản gia bên cạnh ông cụ Tô, là một đại võ tông.”
“Đại võ tông?” Đôi mắt Tần Trạm lạnh lẽo.
Tuy Tân Trạm đã sớm đoán được thực lực của quản gia kia không tầm thường, nhưng không nghĩ tới ông ta là một đại võ tông.
Đại võ tông ở trên thế giới này có thể đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa đa số đều được phía chính phủ chiêu nạp sử dụng.
Ông cụ Tô có thể khiến một vị đại võ tông làm việc cho mình, đủ để nói lên năng lượng của gia tộc ông ta.
“Không chỉ như vậy, năng lực của ông cụ Tô không thể tưởng tượng, nếu ông ta chết đi, không khác động đất mạnh ở thủ đô.” Phủ chủ tiếp tục nói.
Tần Trạm gật đầu nói: “Ừm, tôi đã nghĩ tới vấn đề này rồi. Cho nên chỉ có thể nghĩ biện pháp khiến ông ta thoái vị.”
Phủ chủ chỉ cười, không nói tiếp.
“Có hai chuyện cần cậu đi làm.” Lúc này, bỗng nhiên phủ chủ lại đổi đề tài.
Bà ấy ném hai văn kiện lên bàn một cách tùy ý, sau đó ngáp một cái, quay về giường nằm xuống.
Tần Trạm cầm lấy hai bản văn kiện lên cẩn thận nhìn.
Bản đầu tiên, là ân oán giữa phủ Dược Thần với hiệp hội luyện dược quốc tế, năm nay hai bên có một lần tỷ thí luyện thuốc, phủ chủ hy vọng Tân Trạm đi làm.
Mà chuyện thứ hai càng khiến Tần Trạm chấn động hơn.
Trên phần văn kiện này, viết sáu chữ “tuyệt mật của ban an ninh” to.
Mà nội dung trong đó, khiến Tần Trạm im lặng rất lâu.
Ban an ninh muốn phủ Dược Thần bí mật luyện chế một lượng lớn đan dược, loại đan dược này tạm thời còn chưa nghiên cứu ra, nhưng công dụng của thứ này, có thể trực tiếp tăng thể chất con người cùng với năng lực tác chiến.
Nói cách khác, đó là vì cưỡng ép tạo ra một lượng lớn đại tông sư, thậm chí là võ tông.
Tần Trạm hít sâu một hơi, anh đột nhiên đứng dậy, cúi đầu với phủ chủ, trầm giọng nói: “Phủ chủ, cảm ơn bà.”
Phủ chủ tùy ý xua tay nói: “Cảm ơn tôi cái gì? Hai chuyện này chỉ có cậu mới có thể làm được thôi, đừng nghĩ quá nhiều.”
Tần Trạm nghe thấy thế, không khỏi nở nụ cười khổ.
Phủ chủ vẫn luôn như thế, rõ ràng là giúp Tần Trạm, nhưng vẫn luôn phủ nhận.
Năng lực luyện dược của phủ chủ hơn xa Tần Trạm, sao có thể giao hai chuyện này cho Tần Trạm đi làm?
Mục đích khác rất đơn giản, là khiến Tần Trạm có thêm nhiều vinh dự, lấy chuyện này để bảo vệ tính mạng.
Nghênh chiến hiệp hội luyện dược quốc tế, không chỉ là chuyện của phủ Dược Thần, còn liên quan tới thể diện của Việt Nam.
Mà phần văn kiện bí mật luyện chế đan dược, lại càng buộc Tần Trạm và ban an ninh với nhau! Một khi thành công, Tần Trạm gần như đồng nghĩa có được kim bài miễn chết!
Phủ chủ giao hai chuyện này cho Tần Trạm đi làm, mục đích quá rõ ràng.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì khác, cậu có thể đi rồi, tôi mệt.” Phủ chủ đặt sách sang một bên, vẻ mặt không đổi nói.
Tần Trạm đứng dậy, cúi đầu chào.
Anh hít sâu một hơi nói: “Phủ chủ, bà yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không khiến bà thất vọng.”
“Mang văn kiện đi đi.” Lúc Tân Trạm đi tới cửa, bỗng nhiên phủ chủ lại gọi một tiếng.
Sau khi câm văn kiện, Tần Trạm lập tức quay vê phủ trưởng lão của mình.
Rõ ràng là phủ trưởng lão mới được dọn dẹp, hai dược đồng lại càng đợi sẵn ở cửa.
“Bái kiến Tần trưởng lão.” Tân Trạm vừa đến, hai dược đồng vội vàng đẩy cửa ra cho Tân Trạm.
Tần Trạm gật đầu, nói: “Các cậu đi nghỉ ngơi đi.”
Một đêm này, Tân Trạm đều không đi ngủ, mà đang nghiên cứu hai văn kiện này.
Trận đấu với hiệp hội luyện dược quốc tế là ba ngày sau, địa chỉ thi đấu, thì lựa chọn ở nước Mỹ.
Còn văn kiện bí mật luyện dược, phía trên không viết thời gian, nhưng nhất định là càng nhanh càng tốt.
“Loại đan dược này, cho dù là trong truyền thừa của ba mình cũng không để lại.” Tân Trạm nhíu mày nhỏ giọng nói.
Không phải là không có đan dược tương tự, chỉ là truyền lại ở trong truyền thừa, đều do tu sĩ sử dụng, nếu tùy tiện dùng trên người người bình thường, chỉ sợ sẽ nổ tan xác mà chất.
Nhưng Tần Trạm nắm chắc một trăm phần trăm, có thể nghiên cứu ra loại đan dược này.
Cả một đêm, Tần Trạm đều không chợp mắt, trong đầu anh lược qua vô số loại dược liệu phương pháp luyện chế.
Sáng sớm ngày hôm sau, liên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Sư phụ!” Giọng nói của Hứa Bắc Xuyên vang lên ở ngoài cửa, sau đó chỉ thấy Hứa Bắc Xuyên đẩy cửa tiến vào.
Anh ta nhanh chóng chạy tới, ôm lấy cổ Tần Trạm, hưng phấn nói: “Sư phụ, đã lâu không gặp, con nhớ người muốn chết!
Con thật sự nhớ người lâu lắm rồi…”
“Được rồi được rồi.” Tần Trạm bất đắc dĩ ngắt lời anh ta nói, sau đó anh đánh giá Hứa Bắc Xuyên nói: “Con cũng bước vào võ tông rồi hả?”
Hứa Bắc Xuyên có chút tự hào nói: “Đó là tất nhiên! Đương nhiên may mà còn có sư phụ, từ khi con ở lại phủ Dược Thân, con tùy tiện ăn các loại đan dược trong phủ, giống như ăn đường vậy!”
Tần Trạm gật đầu, lần đầu tiên lúc gặp Hứa Bắc Xuyên, Tần Trạm cảm thấy Hứa Bắc Xuyên không đủ thiên phú, bây giờ xem ra mình nhìn nhầm rồi.
“Cậu Trạm.” Sau đó mặt thẹo đi tới chào hỏi Tần Trạm một tiếng.
Anh ta vẫn có bộ dạng lúc trước, cả người nhìn có vẻ trâm ồn, không nói nhiều lời lắm.
Tần Trạm đi qua, ôm lấy mặt thẹo sau đó nói: “Qua một thời gian ngắn, các anh có thể đi theo tôi.”